Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 263: Rốt cuộc ngươi cái quái gì vậy? (2)

- Mọi người hãy cố lên!
Trần Thư đi tới phía trước, ho khan một tiếng rồi nói:
- Đừng nhìn thấy bây giờ ta là Ngự Thú Sư cấp chín, nhưng Trần Thư ta vô cùng có trách nhiệm mà nói cho các ngươi biết, mỗi một chút Ngự Thú Lực của ta đều vất vả cực khổ mới lấy được đó!
- Ngay cả khi ta đã trở thành cấp 9, nhưng ta vẫn sẽ nhớ mãi…
Trần Thư trực tiếp bật chế độ hưng phấn, một mình diễn thuyết trên bục.
Điều quan trọng nhất là mỗi câu nói của hắn ta đều không thể tách rời một chủ đề: đó là cấp độ Ngự Thú Sư của hắn!
Chỉ sợ người khác không biết hắn đã lên cấp 9 rồi vậy…
Thoạt nhìn như mọi người đều đã tiến vào trạng thái tu luyện, thế nhưng trên mặt lại không ngừng co giật, rõ ràng là đã không nhịn được nữa rồi!
Hôm nay lại là một ngày không làm người của Trần Thư…
- Trần Bì, ngươi bị bệnh à?
Thẩm Vô Song vừa đúng lúc đi đến bên ngoài cửa Tu Luyện Thất, muốn nhìn xem liệu Trần Thư có ảnh hưởng đến những người khác hay không.
Kết quả không ngoài dự liệu của hắn ta, sau khi Trần Thư trở về lớp thì, những chuỗi ngày yên bình lập bỗng chốc đã tan vỡ…
Thẩm Vô Song bước vào, nén cơn giận và nói:
- Nói thật đi, ngươi ở đây làm gì?
Trần Thư hồn nhiên nói:
- Ta là lớp trưởng nên muốn quan tâm đến các bạn trong lớp, ta cũng phải nắm rõ tình hình của mỗi một người họ, bọn họ đều là mầm non của tổ quốc cả mà…
- Dừng dừng dừng!
Thẩm Vô Song xoa xoa huyệt thái dương, nghe xong câu nói vô nghĩa của Trần Thư, hắn ta liền cảm thấy đau đầu.
- Thành thật cho ta, rốt cuộc ngươi đến đây làm gì!
Trần Thư giang hai tay ra, trực tiếp nói:
- Ra vẻ!
...
- Ngươi không thèm giả vờ một chút nào nữa đúng không?
Thẩm Vô Song trực tiếp tóm lấy Trần Thư đi ra ngoài:
- Đi thôi, ta thấy ngươi đã cấp 9 rồi, có thể đấu với ta một trận rồi đó!
Các học sinh trong lớp đặc huấn đều nhìn chằm chằm vào Trần Thư, thấy hắn bị tóm ra ngoài, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người đi xuống cầu thang, Trần Thư nghiêm túc nói:
- Tôn sư trọng đạo là nguyên tắc của Trần Thư ta!
Thẩm Vô Song nhíu mày nói:
- Rồi sao nữa?
Trần Thư kiên quyết nói:
- Bất kể có thế nào thì ta cũng sẽ không động thủ với Thẩm lão sư đâu!
- Vậy à?
Thẩm Võ Song sờ sờ cằm:
- Ta cứ cảm giác tiểu tử ngươi luôn muốn vùi dập ta!
Trần Thư đang định trả lời thì các lựa chọn bỗng xuất hiện trước mặt hắn.
【 Lựa chọn 1: Gật đầu và trả lời: Đúng là có ý này đó! Phần thưởng nhiệm vụ: Một bình Hình Thể Dược Tề Hắc Thiết Cấp 】
【 Phương án 2: Từ chối thẳng thừng, tạo ra hình tượng giả dối tôn sư trọng đạo! Phần thưởng nhiệm vụ: Khiêu Khiêu Quả cấp 2 】
【 Phương án 3: Tìm cơ hội trực tiếp đánh lén, đây là trò chơi dành cho người dũng cảm, hãy lựa chọn cẩn thận! Phần thưởng nhiệm vụ: Đại Lượng Ngự Thú Lực 】
Trần Thư hít một hơi thật sâu, phần thưởng cho ba sự lựa chọn đều tốt, nhưng hiện tại thứ mà hắn cần nhất đó là Ngự Thú Lực.
Nếu như dưới cấp 9, hắn nhất định sẽ không lựa chọn Ngự Thú Lực, suy cho cùng thì thông qua ăn Ngự Thú Trân Châu cũng có thể tăng cấp độ rất nhanh, nhưng bây giờ Trân Châu đối với Ngự Thú Sư cấp 9 đã vô dụng rồi, Trần Thư muốn trở thành Hắc Thiết Cấp trước kỳ thi tuyển sinh đại học thì hắn phải nắm bắt mọi cơ hội!
- Thế đời luôn khiến nam nhân không biết sợ là gì!
Trần Thư chỉ lên trời mà nói:
- Thẩm lão sư, nhìn kìa, có đĩa bay!
Quả nhiên, Thẩm Vô Song trúng kế và ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.
Trần Thư cúi đầu, mò mẫm trên người tìm cái gì đó, thế mà lại lấy ra một túi phân u-rê. Sau đó, ngay khi hắn ngẩng đầu lên, Thẩm Vô Song đã nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt như thể có một tia sáng đỏ tràn lan ra.
Nụ cười hung tàn bên môi Trần Thư trong thoáng chốc đã thu về lại…
- Ầm ầm ầm!
Tiếp theo là một trận đánh đập vô danh dã man, hiện trường cực kỳ đẫm máu, nếu đưa nó lên TV thì chắc chắn sẽ được làm mờ nguyên cả màn hình…
- Ahhhhh … Trời ơi…
Mặc dù lớp đặc huấn của trường Nam Giang Nhị Trung nằm trên tầng năm nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Trần thư.
- Không phải là không phục mà là chưa đến lúc thôi!
Nhiều người đều hồi thần lại từ trong trạng thái tu luyện, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, thậm chí còn có những giọt nước mắt lấp lánh trong hốc mắt họ.
Cuối cùng ông trời cũng chịu mở mắt rồi!
Chạng vạng tối, khi tan học, Thẩm Vô Song bước vào Tu Luyện Thất, chuẩn bị đưa các học sinh trở lại trường học.
Hầu hết mọi người đều thức dậy rất sớm chỉ để muốn kết cục của Trần Thư.
- Mời vào!
Thẩm Vô Song lạnh nhạt lên tiếng, cảm thấy tâm tình cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Tinh thần Trần Thư lại tràn đầy khí thế, bên khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn không giống như vừa bị đánh một trận.
Mọi người nghi ngờ một hồi, lúc nhưng sau đó cũng hiểu ra vấn đề, thậm chí nhiều người còn che miệng cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận