Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1630: Là hắn! Là hắn! Chính là hắn!

Huyết Long Hoàng gật đầu đáp ứng, thế lực của nó gần với Long Uyên Thành nhất, hai bên sớm đã kết thù.
- Ta cũng phải lên sao?
Trong mắt Hồn Long thoáng qua một tia do dự, nó cần phải phân chia phân hồn, nếu tác chiến bằng bản thể thì thực lực sẽ bị ảnh hưởng.
Nếu lão quỷ kia thật sự liều mạng thì kẻ gặp nạn đầu tiên chắc chắn là nó!
Kim Long lắc đầu, nói:
- Ngươi thì ở lại lãnh địa, điều động hai mươi con Vương Cấp Lãnh Chúa là được.
- Mặt khác, ngươi cần chia ra một phân hồn mạnh, ít nhất phải là Vương Cấp Nhị Tinh!
- Nhị Tinh? Thật sao?
Hồn Long thoáng giật mình, sau đó là có chút do dự.
Nếu thật sự bị diệt, thực lực bản thể của nó ít nhất sẽ bị hạ xuống hai cấp, e rằng đây là điều khó mà chấp nhận nhất đối với bất cứ một Thú Hoàng nào.
- Nhất định phải như vậy!
Kim Long thận trọng hỏi:
- Trong một tháng, con hàng kia đã giết chết ba mươi ba tên Quân Vương, điều đó có nghĩa là gì ngươi chắc hẳn phải biết rõ chứ?
Nếu đoán không nhầm thì xác suất lớn nhất đối phương là Ngự Thú Sư Vương Cấp Nhất Tinh.
- …
Hồn Long vẫn có chút lăn tăn, tính đa nghi của nó bắt đầu nổi lên, không phải tam đại Thú Hoàng âm mưu nhằm vào nó đấy chứ?
Giả vờ là tấn công nhân loại, nhưng thực tế lại đang tính kế nó phải không?
Một lát sau Hồn Long nhẹ nhàng nói.
- Ta muốn năm tài liệu Hoàng Cấp của hệ Hồn.
- Được.
Kim Long gật đầu, nói.
- Ta sẽ bỏ ra ba cái.
Trong tứ đại Thú Hoàng, nó có thời gian tồn tại lâu nhất, không chỉ có thực lực mạnh mà còn có nhiều gia tài nữa.
- Còn một vấn đề nữa.
Hồn Long nói.
- Những con bên trong Cấm Vụ thì phải làm sao? Phân hồn của Vương Cấp không thể qua được đâu.
Trước kia thì nó sẽ liên hệ với các Đại Quân Vương, những phân hồn triệu hồi được đều cực kỳ nhỏ bé, chỉ có thể dùng để truyền lời thôi.
Thế nhưng phân hồn của Vương Cấp thì khác rồi, khả năng cao là nó sẽ bị tấn công, thậm chí còn có thể bị nuốt mất.
- Chúng ta bắt tay với nhau phóng thích áp lực, bọn chúng không dám ra tay đâu.
Ánh mắt Kim Long trở nên thâm trầm, nó nhẹ nhàng nói.
- Đều là những kẻ bị đào thải của thời đại cũ thôi.
- …
Tam đại Thú Hoàng đều im lặng, đại ca ơi, hình như ngươi cũng là người của thời đại cũ mà nhỉ.
Kim Long lườm bọn họ một cái, nói.
- Bây giờ bắt đầu chấp hành luôn đi.
Hồn Long gật đầu rồi hủy kỹ năng đó đi, giải tán hội nghị Thú Hoàng.

Cùng lúc đó, Trần Thư, kẻ gây ra việc này đã về lại Lam Tinh rồi.
- Tổng cộng giết được bốn mươi con Bạch Ngân Quân Vương, phải giết không ngừng tay.
Hắn lẩm bẩm vậy, ngoài hai con Quân Vương chết vì người khác ra thì những con khác đều là do một mình hắn giết hết.
Chiến tích khủng bố này không chỉ chưa bao giờ có người đạt được mà chắc là sau này cũng chẳng có ai đạt được nữa.
- Đều được.
Trương Đại Lực gật đầu, nói.
- Máu thịt Quân Vương bây giờ đủ rồi, cho ta chút thời gian, ngoài Không Gian Thố ra thì ta có thể tạo ra thực đơn mạnh nhất cho tất cả.
Thuộc tính của Không Gian Thố hiếm có quá, bốn mươi con Bạch Ngân Quân Vương mà không có con nào là hệ Không Gian cả.
- Vậy thì nghỉ thôi?
Trần Thư lại thấy hơi tiếc cơ hội tốt lúc này. Một khi để bọn hung thú kịp phản ứng thì không dễ giết như bây giờ nữa đâu.
Khi đang suy nghĩ, một cô gái mặc đồng phục của hiệp hội Ngự Thú Sư chạy đến.
Mặt nàng đầy vẻ phấn khcihs, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ, nói.
- Tội phạm ca, ở hiệp hội có bưu kiện của ngươi.
- Lại đến rồi sao?
Trần Thư có hơi kinh ngạc, hắn nhìn về phía Đại Lực, nói với vẻ bất lực.
- Xem ra chúng ta không nghỉ ngơi được rồi.
Quả nhiên, hai người họ đã nhận được bưu kiện được ký gửi ở hiệp hội, bên trong lại là tinh hoa máu thịt của Vương Cấp Khế Ước Linh.
- Lão Liễu, đừng gửi nữa, ta sắp bị vắt kiệt sức lực rồi.
Hắn truyền tin cho Liễu Phong, sau đó lại chuẩn bị suy nghĩ về Dị Không Gian tiếp theo.
Hai người họ về lại cái khách sạn trên thị trấn, đó là nơi nghỉ ngơi tạm thời.
Một ngày sau.
- Hình như Quân Vương loại gì cũng có đủ hết rồi.
Trần Thưu vuốt cằm, nói.
- Hay là thử săn Không Gian Quân Vương đi.
- Tùy ngươi, ta chỉ phụ trách nấu ăn thôi, việc đánh trận liên quan gì đến ta.
Trương Đại Lực nói rất thoải mái, hắn ta chỉ chuyên tâm vào việc ghi nhớ những ghi chép liên quan đến việc nấu ăn thôi.
- Vậy thì săn nó nhé, Không Gian Điệp Vương.
Trần Thư gật đầu, chỉ vào một con bươm bướm màu trắng đen trên màn hình.
Hai người họ không hề chậm trễ, chạy thẳng đến Sa Trấn của thành phố Tây Sơn luôn.
Trong thời gian chưa đến một ngày mà bọn họ đã đến được lối vào của Mê Thất Sa Mạc rồi.
- Tội phạm ca, đến đây đi du lịch à?
Một Trấn Linh Quân cười nói, trông vẻ mặt không có vẻ gì bất ngờ cả.
Trong khoảng thời gian này, Trần Thư đã chạy khắp mấy chục cái Dị Không Gian rồi. Về cơ bản là trong khoảng thời gian chưa đến một ngày.
Hắn khiến dân cư trong nước bắt đầu cảnh giác, thậm chí là có chuyên gia đoán rằng tên này đang chôn bom. Còn về việc này là để đối phó với ai thì họ không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận