Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 198: Có phải toàn bộ thiên phú trời cho của ngươi đều thêm vào xuất thân rồi đúng hay không? (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
Slime nhìn khí thế hung hăng của Lôi Hổ mà ngáp một cái, cơ thể đột nhiên phồng to ra.
Trong khoảnh khắc, một cơ thể đáng sợ cao đến mười lăm mét xuất hiện.
Lôi Hổ từ khí thế ban đầu giờ lại giống như một chú mèo con, run lẩy bẩy.
- Cái quái gì vậy?
Hứa Xương mở to hai mắt, tim cũng vọt lên tận cổ.
Slime trước mắt thật sự rất có cảm giác áp lực.
Dường như Slime có thể cảm nhận được sự tức giận của chủ nhân, nó mở to mắt rồi bất ngờ xông ra.
Hứa Xương hoảng hốt kêu lên:
- Mau tránh ra!
Nhưng mà, đã quá muộn. Đối mặt với một tòa núi nhỏ như vậy, Lôi Hổ hoàn toàn choáng váng.
Bùm!
Lôi Hổ lập tức bị hất tung lên không trung, miệng phun ra máu. Quả không hổ danh là Khế Ước Linh cấp A, hộc máu cũng phải phun nhiều hơn người ta một chút…
Nếu dựa theo quy tắc thi đấu thì Lôi Hổ đã thua.
Nhưng Slime lại không có ý định thả nó đi, chỉ thấy Slime khổng lồ nhảy lên một cái.
- Má nó!
Cả người Hứa Xương run cầm cập. Cái đống lớn như vậy mà ngồi xuống thì Lôi Hổ có mà thương nặng ngay tại trận à?
Hắn ta chuẩn bị thu hồi Khế Ước Linh, chủ động nhận thua.
Nhưng Trần Thư cũng đã nhận ra ý định của hắn ta, hắn lập tức lạnh lùng mở miệng nói:
- Nếu ngươi dám thu hồi nó, vậy thì tiếp theo sẽ ngồi thẳng lên người ngươi!
Vẻ mặt của Hứa Xương cứng đờ, gian nan nuốt một ngụm nước miếng. Cho cái đống to đùng kia ngồi xuống thì ta có mà lập tức biến thành gạch men à?
Mặc dù hắn ta biết đối phương không dám, dù sao thì làm như vậy cũng coi như tương đương với giết người, nhưng lúc này Hứa Xương cũng không dám đánh cược.
Hơn nữa, giọng điệu của Trần Thư rất hung ác, thật sự rất giống một tên tội phạm không sợ chết.
Bùm!
Slime ngồi đè lên Lôi Hổ đang ở dưới đất. Cơ thể to lớn không ngừng cọ xát, loáng thoáng truyền ra tiếng xương gãy.
Đối với những người trong lớp đặc huấn, Trần Thư vẫn còn đánh nhẹ tay đấy, dù sao thì còn có Thẩm Vô Song đứng bên cạnh giám sát nữa mà.
Nhưng bây giờ, hắn lại không cần kiêng kỵ điều gì cả.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trên trán Hứa Xương đã xuất hiện mồ hôi lạnh. Hắn ta vô cùng đau lòng nhưng lại không dám thu hồi Lôi Hổ mà chỉ có thể để mặc cho Slime nghiền ép.
Vẻ mặt Trần Thư dịu dàng, hắn đi tới bên cạnh Hứa Xương.
Hứa Xương nhịn không được lùi ra sau một bước.
- Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?
Bốp!
Trần Thư lại ra tay, cho đệ đệ của Hứa Xương một cái tát.
- Ỷ vào ca ca ngươi thì có thể muốn làm gì thì làm ư?
Trần Thư nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn qua vô cùng ấm áp.
Nhưng hai huynh đệ Hứa Xương lại lập tức sợ hãi. Cái này trông không giống học sinh một chút nào cả!
- Ta đang giúp hai người các ngươi đấy. Lỡ như sau này các ngươi phách lối như vậy mà đụng phải kẻ ác thì biết làm sao đây?
Hai huynh đệ cực kỳ đồng bộ mà nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ nảy lên.
Còn có người nào ác hơn ngươi nữa sao?
Thấy cũng tốn khá nhiều thời gian rồi nên Trần Thư thu hồi Slime lại.
Trên mặt đất chỉ còn lại có Lôi Hổ giống như một con chó chết vậy, đã máu thịt be bét rồi.
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng:
- Trần Thư ta biết giữ chữ tín nhất. Ta nói cho ngươi vào bệnh viện thì nhất định sẽ để ngươi vào bệnh viện!
Dứt lời, hắn liếc mắt nhìn lướt qua Lôi Hổ rồi nói:
- Thu lại đi!
Lúc này, Hứa Xương mới dám thu hồi Lôi Hổ đang hấp hối.
Trần Thư nhẹ nhàng cười một tiếng, sờ lên đầu nam hài.
- Nhớ kỹ đây, sau này trong lớp các ngươi, Vương Thanh Tuyết là người quyết định. Biết chưa?
- Ừ… dạ…
Đệ đệ của Hứa Xương chỉ có thể gật đầu như một cái máy, một lúc lâu sau mới lại mở miệng hỏi:
- Ngươi tên là Trần Thư có phải không… Ta nghe lão sư nhắc qua…
Trần Thư nhướng mày, nói:
- Lão sư nói gì?
- Đừng chọc ngươi…
- Còn gì nữa không?
- Đừng chọc Phương Tư…
Bốp!
Trần Thư lại cho một bạt tai nữa, nói:
- Vậy mà lại dám không nghe lời lão sư à!
Nam hài che mặt, tỏ vẻ vô cùng tủi thân, đã không dám mở miệng nói chuyện nữa.
- Sau này Vương Thanh Tuyết là muội muội của Trần Thư ta, biết chưa hả?
Hai huynh đệ Hứa Xương cùng nhau gật đầu.
Lúc này, mấy người Trần Thư mới ra khỏi Ngự Thú Quán.
Lôi Hổ của Hứa Xương bị thương nghiêm trọng, nếu để cho nó tự động bình phục thì ít nhất cũng cần đến nửa năm. Để lỡ nửa năm thì lớp 12 này coi như bỏ.
Trừ phi là dùng thuốc đặc trị của bệnh viện mới có thể nhanh khỏi, nhưng giá cả đắt đỏ, gia đình bình thường thật sự không kham nổi.
Điều đó còn phụ thuộc vào việc nhà bọn họ định giữ tiền lại hay giữ tương lai của Hứa Xương.
Vương Thanh Hàn mở miệng nói:
- Trần Thư, cảm… cảm ơn ngươi…
Bởi vì nàng ta phải vào lớp 12 nên không phải lúc nào cũng có thể chăm sóc cho muội muội, khiến cho Vương Thanh Tuyết phải chịu khổ rất nhiều.
Những lời nói sắc bén có thể khiến cả người trưởng thành bị thương nặng nữa là, huống hồ đây mới chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.
Có đôi khi một lời nói có thể để lại nỗi đau dai dẳng suốt cả một đời người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận