Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1755: Mỗi ngày đều nhảy disco trên mũi đao? (2)

Lão gia tử thở dài, nói:
- Tiểu Sa Ngư kia đã sắp đến biên giới rồi, ta cũng không thèm để ý đến nó.
- Như vậy sao…
Trần Thư gật đầu một cái, ngược lại không thấy có gì bất ngờ.
Lão gia tử là người mạnh nhất, đương nhiên muốn phải cẩn thận, một khi Long Uyên thành bị phá, hậu quả khó mà lường trước được.
Nói một cách khác, lão không thể đánh cược, cũng không đánh cược nổi…
Đúng lúc hai người đang nói chuyện, xa xa lại có một người trở về.
- Hả?
Thần sắc Trần Thư khẽ giật mình, vẻ mang kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt!
Đối phương chính là Lăng Trần đã từng mất tích!
Là người của Ngự Long Vệ, Trần Thanh Hải đương nhiên là người đầu tiên tiến lên trước nghênh đón.
Trong mắt hắn ta có vẻ kinh ngạc, nói:
- Lăng Trần, ngươi còn sống?
- Bộ trưởng…
Vẻ mặt Lăng Trần chật vật, giải thích nói:
- Ngày ấy ta rơi vào trong biển, trùng hợp rơi vào một chỗ trong dị không gian, may mắn giữ được một mạng, nhưng lúc đó có Vương cấp hung thú canh giữ ở không gian khẩu, ta chỉ có thể chờ đợi cơ hội.
- Mãi đến cách đây không lâu, hình như xuất hiện biến cố, toàn bộ Vương cấp hung thú đều rời khỏi dị không gian, ta mới có cơ hội ra ngoài…
- Xin bộ trưởng trách phạt!
Trong mắt của hắn ta có phần tự trách, Nhiệm vụ hộ tống mình không góp chút sức nào, trông giống như đào binh vậy.
- Như vậy sao?
Trần Thanh Hải nhắm chặt hai mắt, Vương cấp uy áp tản ra, thản nhiên nói:
- Ngươi chưa từng tới Lam Tinh?
Ánh mắt của hắn ta sắc bén, đánh giá Lăng Trần, dường như muốn nhìn thấy sự khác thường trên người hắn ta.
Lăng Trần lắc đầu, nói:
- Không, xuất hiện đại sự gì ư? Ta thấy nước biển và không khí đều có chút ố vàng…
- Xảy ra một tình huống nhỏ, vấn đề không lớn!
Trần Thanh Hải mỉm cười, thu hồi ánh mắt vừa rồi, nói:
- Điều này cũng chẳng thể trách ngươi, nghỉ ngơi thật tốt đi.
Nhiệm vụ hộ tống tương đối thuận lợi, nhưng bởi vì điểm truyền tống bị lộ, dẫn đến biến cố liên tiếp xảy ra!
Trước đó hắn ta có chút hoài nghi Lăng Trần, nhưng nghĩ đến điểm truyền tống chỉ có Vương cấp Ngự Thú sư mới biết được, Lăng Trần muốn làm nội gian cũng không có điều kiện này, hoài nghi trong lòng cũng biến mất.
Thời gian dần trôi qua.
Càng nhiều đồng bào trở về đến bờ biển, một bước vào cảnh nội, thậm chí nhịn không được mà chảy nước mặt, tràn ngập niềm vui sướng sống sót sau tai nạn.
- Vẫn là trải nghiệm quá ít rồi…
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Không thể bình tĩnh một chút như ta sao?
Ninh Bất Phàm bên cạnh nói:
- Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, mỗi ngày đều nhảy disco trên mũi dao sao?
- ...
Trần Thư nháy mắt im lặng, nói linh tinh gì đó…
Lại một ngày trôi qua, giờ phút này trên mặt biển cũng không có người nào xuất hiện nữa.
Rõ ràng, hầu hết mọi người đều đã trở về, về phần chưa trở về, kết quả không cần nói cũng biết.
- Còn có ai không?
Trần Thư ngáp một cái, cả người mí mắt cũng không mở nổi nhưng vẫn kiên trì ngắm nhìn hải vực.
- Giải tán đi!
Lão gia tử lắc đầu, nói với Vương cấp Ngự Thú sư bên cạnh:
- Các ngươi sắp xếp một ít cường giả, tìm kiếm phụ cận hải vực một lúc!
Mọi người gật đầu, bắt đầu thứ tự sơ tán đám người, chuẩn bị trở về trong thành thị.
Đúng lúc này.
Nét mặt của Trần Thư khẽ giật mình, trong đầu đã có âm thanh chờ mong đã lâu.
- Hoàn thành hệ thống tuyển hạng, thần kỳ dược tề đồ giám mở ra! Mở khoá phối trí bạo tạc dược tề!
Hắn mở to hai mắt nhìn, não hải gần như sắp nổ tung.
Một giây sau, Trần Thư càn rỡ điên cuồng cười một tiếng, cả người nháy mắt nhảy cẫng lên, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng hưng phấn.
-??
Những người còn lại ngơ ngác, quay đầu nhìn lại.
Con hàng này lại mắc bệnh sao?
- Ta muốn bay lên, ta thật sự muốn bay lên…
Trần Thư tự lẩm bẩm, cả người giống như điên rồ, lẩm bẩm.
- Các vị, hiện tại đứng dậy cho ta!
Ầm!
Liễu Phong trực tiếp cho búng trán hắn, quát:
- Ngươi có thể trở về rồi nổi điên hay không?
- ...
Trần Thư quay đầu nhìn lại, nói:
- Tiểu Liễu, đứng đúng vị trí của ngươi đi!
-??
Liễu Phong ngơ ngács, thật sự mắc bệnh rồi sao?
Hắn ta ôn hòa cười một tiếng, đồng thời bóp bóp đốt ngón tay của mình, chuẩn bị tẩn cho Trần Thư một trận khơi thông gân cốt.
- Tiểu Ninh, tiểu Trần, Tiểu Phương, hộ giá!
Thần sắc Trần Thư giật mình, vội vã chào hỏi đám người Ninh Bất Phàm.
- ...
Khóe miệng mọi người giật giật một cái, ngươi bị bệnh nặng thật đấy.
Nhưng ngay lúc này, Trần Thư hình như thấy mọi người thờ ơ, ánh mắt nhìn về phía lão gia tử, nói:
- Tiểu lão gia tử…
Trong chốc lát, hiện trường yên tĩnh một mảnh, giống như điêu khắc, ngây ngẩn ngay tại chỗ.
Bọn hắn thấy nhiều người tự tìm chỗ chết rồi, nhưng chưa từng gặp người nào tự tìm cái chết như vậy…
Ầm!
Nháy mắt, Trần Thư trực tiếp bị một quyền của lão gia tử đánh bay…
- Đánh! Đánh bốc khói đầy đầu đi!
Lão gia tử thản nhiên nói, sau đó cả người bị một tia Ám Ảnh cuốn lấy, biến mất tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, mỗi đại vương cấp gương mặt nở nụ cười quỷ dị xông tới.
Ầm ầm ầm!
Trong lúc nhất thời, thanh âm thanh thúy dễ nghe vang vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận