Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1055: Nhà ngươi là dùng bom hạt nhân để phá nổ đấy à?

Dưới lòng đất sâu trong không gian, một con hung thú cả người đỏ thẫm, giống Kỳ Lân đột nhiên mở hai mắt ra.
Bốn phía Địa Hỏa mãnh liệt, đồng dạng trở nên cuồng bạo vô cùng,
Gừ!
Nó ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng, sau đó đi tới trên mặt đất, ánh mắt đỏ tươi nhìn về phía xa xa…
...
- Mẹ nó! Một bình Truyền Tống Dược Tề cũng không có!
Đám người Trần Thư đã xuất hiện trên Lam Tinh, phía sau chính là lối vào Địa Hỏa Bình Nguyên.
- Thật đáng tiếc, lại quen biết các ngươi theo cách này…
Hắn tiện tay ném cái bình rỗng trong tay đi, lại lấy một bình Bạo Tạc Dược Tề phiên bản tăng cường duy nhất trên người ra.
...
Hoa Quốc Kinh Đô, Hoa Hạ học phủ.
- Mấy ngày nay thật sự là yên lặng quá!
Tần Thiên thoải mái nằm trên ghế salon trong văn phòng, tâm tình sung sướng vô cùng,
Trần Thư giành được quán quân toàn quốc, khiến gần đây lão cũng tung bay không chịu nổi.
Cái gì mà bộ trưởng Ngự Long Vệ, thống đốc các tỉnh, thái độ đối với lão cũng tốt đến không chịu được.
- Trần Thư trong khoảng thời gian này cũng không có gây chuyện, ta quá biết dạy người.
Lão sờ sờ cằm, lẩm bẩm:
- Ta làm phó hiệu trưởng thật đúng là có tài mà không phát huy được!
Vào thời điểm này, tv phía trước của lão bắt đầu phát sóng các điểm nóng quốc tế:
- Theo truyền thuyết, trong Địa Hỏa Bình Nguyên ở hải vực công cộng nghi ngờ xuất hiện di tích!
- Các thế lực lớn nhao nhao đi tới, thậm chí ngay cả tộc trưởng của Green gia tộc và Bell gia tộc cũng xuất động!
- Điều đáng ngạc nhiên nhất là thậm chí còn có một tên tội phạm quốc tế đến từ phương Đông, cầm đạn hạt nhân!
Tần Thiên nghe được tin tức di tích, không có bất kỳ ý nghĩ muốn hành động gì.
Loại tin tức xuất hiện trên các điểm nóng quốc tế, thường là đại diện cho việc di tích đã kết thúc, nếu không thì không thể phát hành.
Khi lão nghe được câu cuối cùng, nhịn không được cười khẽ một tiếng:
- Đầu năm nay, tội phạm đều có chí tiến bộ như vậy sao?
- Khoan đã?
Nhưng một giây sau, vẻ mặt của lão ngẩn ra, trợn tròn hai mắt.
Phương Đông! Đạn hạt nhân! Tội phạm quốc tế!
Ba từ mấu chốt này làm cho tâm thần lão đột nhiên chấn động, hình như là có chút không thích hợp…
- Không phải là con hàng kia đấy chứ!
Trái tim Tần Thiên dần dần chìm xuống. Đây quả thực giống như đang đọc số thẻ căn cước của Trần Thư vậy.
(*) từ gốc 念身份证 (đọc số thẻ căn cước), có nghĩa là nội dung của lời nói hoặc chuyển động cơ thể của một người nào đó quá có tính định hướng cụ thể. Mọi người đều biết người đó đang nói về ai hay việc gì đó.
Lão hít thở thật sâu, ép buộc bản thân tạm thời bình tĩnh lại, đồng thời gọi điện thoại cho Liễu Phong.
- Lão Liễu, xảy ra chuyện lớn rồi!
Mười phút sau, hai người cưỡi Khế Ước Linh rồi chạy thẳng về phía ký túc xá của Trần Thư.
Quả nhiên, bên trong không có lấy một người!
- Xong rồi, có thể nói là tiêu đời luôn rồi!
Hai người liếc nhìn nhau, trong lòng đã có thể khẳng định tin dữ đó là sự thật.
Tần Thiên cau mày, sau đó mở miệng nói:
- Lão Liễu, không phải ta đã bảo ngươi để ý hắn rồi sao?
Liễu Phong thở dài rồi nói:
- Tiểu tử này đã hứa với ta là sẽ không ra khỏi trường rồi mà!
- Hứa ư?
Khóe miệng Tần Thiên giật giật. Thà rằng tin trên thế giới này có ma quỷ chứ không bao giờ được tin vào miệng của tội phạm! Ngươi không khỏi cũng quá ngây thơ rồi đấy?
- Hầy…
Vẻ mặt Liễu Phong cứng đờ, hắn ta cũng hiểu ra chính mình đã quá sơ suất rồi.
Điều quan trọng nhất chính là trong khoảng thời gian này, hắn ta còn đang bận đi diễn thuyết lưu động khắp toàn quốc nữa đấy!
Với tư cách là đạo sư cá nhân của Trần Thư, bây giờ các trường cao đẳng và đại học lớn đều muốn mời hắn ta đến để chia sẻ kinh nghiệm giảng dạy học sinh.
Vốn dĩ hắn ta khinh thường làm những việc này, nhưng người ta thật sự cho nhiều thứ lắm…
- Được rồi! Quan trọng là phải cứu người ra trước đã!
Tần Thiên không tiếp tục nhiều lời, chuẩn bị trực tiếp đi tới phía tây.
Liễu Phong gật đầu mà nói:
- Đúng vậy, trước tiên phải cứu Vương Cấp và Hoàng Kim Cấp ra cái đã!
- ...
Tần Thiên quay đầu nhìn lại, sau đó quát lên:
- Đệt mẹ, ý ta là đi cứu hắn kia kìa! Có nhiều cường giả như vậy, ngươi thật sự nghĩ là Trần Thư có thể đối phó hết được à?
- Thật ra ta cũng không lo lắng cho Trần Thư lắm…
Liễu Phong nhún vai, trong lòng hắn ta luôn có một sự tin tưởng khó mà giải thích đối với Trần Thư.
- Nếu bị tiểu tử này để mắt tới thì đến cả Vương Cấp cũng chưa chắc có thể chịu nổi nữa là.
- Thôi bớt giùm đi. Ngươi thật sự nghĩ bom hạt nhân của hắn hữu dụng đấy à?
Tần Thiên nhếch miệng, trực tiếp cưỡi Khế Ước Linh rời khỏi Hoa Hạ Học Phủ.
- Lão Tần, ngươi đi ngược đường rồi!
- Ta muốn đi gọi cứu binh đến!
...
Phía tây, trong Không Gian Thông Đạo của Địa Hỏa Bình Nguyên, bởi vì Vũ ra tay nên khiến cho Khắc La Châu không còn dám phái quân đồn trú đến nữa.
Tuy nhiên, trên đảo vẫn đang chen chúc đầy người, thậm chí còn có không ít phóng viên báo đài muốn có được thông tin trực tiếp về di tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận