Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 589: Phún Xạ Chiến Vương Lưu Tùng

Đỗ Thanh nhờ quan hệ nên khi thực phẩm vừa được mua về đã bị giở trò rồi, còn đối phương thì làm được kiểu gì vậy?
- Ờm…
Đến cả phóng viên đang ghi hình lúc đó cũng đơ ra, tự dưng thế này làm hắn ta không biết nên phản ứng thế nào.
Hắn ta có đoán được món ăn của Đỗ Thanh sẽ hơi khác biệt, thế nhưng không ngờ nó lại khác đến mức này.
- Xin lỗi, máy móc của bọn ta hình như có vấn đề.
Người dẫn chương trình cau mày lại, cho người đổi một chiếc máy cao cấp hơn lên.
- Mọi người đợi một lát nhé.
Rất nhanh thôi đã có người mang lên một chiếc máy hiện đại hơn, có thể xem xét kĩ hơn.
- Ban nãy là sự cố ngoài ý muốn thôi, bây giờ chúng ta cùng đón xem nhé. Tin rằng thí sinh Đỗ Thanh sẽ không khiến chúng ta thất vọng đâu.
Vừa mới nói xong thì chiếc máy lại phát ra tiếng rất gấp rút.
- Xì xì xì.
Trong sự kinh ngạc và im lặng của mọi người, chiếc máy bốc khói nghi ngút. Sau đó, có mùi cháy khét tỏa ra, cùng với đó là tiếng “bụp bụp”, nó hỏng ngay tại chỗ.
- Thế này…
Cho dù là người dẫn chương trình, thí sinh hay cả chính thí sinh thì đều đứng đờ ra.
- Quả nhiên, Đỗ thiếu không bao giờ khiến người ta thất vọng về chuyện khiến người ta thất vọng.
Trần Thư cười, thuốc xổ hiệu tội phạm của hắn, đến cả Ngự Thú Sư cấp Hoàng Kim cũng phải hóa thân thành Phún Xạ Chiến Sĩ.
Nếu giám định được thành phần một cách dễ dàng như vậy thì đã có công ty tạo ra được từ lâu rồi.
- Con mẹ nó ngươi chơi đều ta.
Đỗ Thanh quay ra nhìn, ánh mắt hắn ta đầy sự lạnh lẽo.
Trần Thư nhướng mày, nói.
- Sao? Đỗ tiểu thư thua mà không chịu nhận à?
- Ngươi cẩn thận đấy.
Đỗ Thanh hít thật sâu, cố gắng khống chế sự tức giận.
- Được rồi, để ta chủ trì công đạo, có lẽ là do máy móc có vấn đề thật.
Một vị giám khảo cau mày lại, nói.
- Bây giờ là màn đánh giá thứ hai.
- Lại là một người bị mua chuộc.
Từ Tinh Tinh nói nhỏ, hắn ta nhìn cái là biết ngay thân phận của giám khảo rồi.
Người dẫn chương trình gật đầu, mang món ăn của sáu thí sinh đặt trước mặt năm vị giám khảo.
Năm người họ đều là Hoàng Kim Cấp Linh Trù, họ có thể dễ dàng kiểm tra ra mức độ dinh dưỡng của mấy món ăn cấp thấp.
Nhân tố quan trọng để quyết định đẳng cấp của món ăn chính là độ dinh dưỡng của nó.
Trương Đại Lực nấu ăn cho Khế Ước Linh của Trần Thư đều là mấy món Hắc Thiết Hạ Phẩm.
Nếu ăn các món cao cấp hơn thì đương nhiên là hiệu quả sẽ tốt hơn. Ví dụ như nếu ăn một năm món Hạ Phẩm thì có lẽ tương đương với ăn món Hắc Thiết Trung Phẩm chín tháng.
Thế nhưng vì là đồ ăn thường ngày, không thể nấu thật kĩ lưỡng được, nếu vậy sẽ mất quá nhiều thời gian.
Đây là cuộc thi, đương nhiên là thí sinh nào cũng sẽ cố gắng hết sức để nấu món ăn với tất cả khả năng của mình rồi.
- Đợi đã, ta phản đối.
Trần Thư giơ tay lên ngay lập tức, tuy rằng năm người họ là Hoàng Kim Cấp Linh Trù nhưng cơ thể không được khỏe mạnh lắm, không thể nào bằng Hoàng Kim Cấp Ngự Thú Sư được.
Con mẹ nó thế này có mà xả ngay ra tại chỗ luôn ấy chứ.
- Tác phẩm của thí sinh Đỗ Thanh còn không được gọi là món ăn, không phải thứ cho người ăn đâu, ta đề nghị nên loại thẳng.
- Mẹ nhà ngươi!
Đỗ Thanh giận tím người, thế nào là không phải để cho người ăn? Đây là sự sỉ nhục to lớn đối với một Linh Trù.
- Ta nói sai sao? Đến cả máy móc còn hỏng, chứng tỏ là bên trong rất có khả năng có thuốc độc, các ngươi không sợ chết sao?
Vừa nói xong thì cả năm vị giám khảo đều im lặng.
Bởi vì thực phẩm dùng để nấu ăn đều là hung thú, trong máu thịt vốn đã có đủ các thể loại thành phần.
Có lẽ là một lỗi sai nào đó trong quá trình nấu nướng sẽ tạo ra rất nhiều độc tố, cứ như dược phẩm hóa học vậy.
Không phải là chưa bao giờ có món Linh Trù làm người ta chết vì trúng độc.
- Hứ, một người bình thường như ngươi mà dám nói năng vớ vẩn à?
Giáo sư đến từ đại học Linh Trù Lam Hải kia hừ lạnh một tiếng, nói.
- Đỗ gia đời đời giỏi nấu nướng, sao lại phạm lỗi kiểu đó được? Nếu các vị sợ thì lão phu sẽ là người thử đầu tiên.
Lưu Tùng nuốt nước bọt, cầm đũa lên, tay phải lão ta run run.
Thực ra lão ta cơ hơi sợ, nhưng vấn đề là quan hệ giữa lão ta và Đỗ gia rất tốt, lần này lại còn nhận không ít tiền nữa.
- Liều thôi!
Lưu Tùng trông rất kiên định, chỉ nếm một miếng thôi rồi cho điểm cao nhất luôn là được.
Lão ta im lặng nuốt miếng thịt thỏ.
- Hửm? Về mùi vị thì ta cho điểm tuyệt đối.
Lưu Từng hơi kinh ngạc, khác hoàn toàn với tưởng tượng của lão ta, vậy mà món ăn lại ngon đến mức này.
- Nhưng mà hình như mất hết dinh dưỡng rồi.
Tim lão ta như khựng lại một cái, thế nhưng biểu cảm thì vẫn như bình thường, lão ta nói.
- Quả nhiên là một thiếu niên thiên tài, món ăn của Đỗ Thanh, ta hoàn toàn có thể cho…
- Ùng ục ùng ục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận