Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 451: Ngươi đúng là biết ngụy trang (2)

- Lão sư, chúng ta có thể làm thế này không?
Trần Thư hắng giọng, hỏi dò:
- Chính là ngài giúp ta phối thực đơn, lại tặng miễn phí đồ ăn một hai năm hoặc là cho chút giúp đỡ.
- Mẹ kiếp.
Trương Đại Lực lập tức bịt miệng Trần Thư lại, vội vàng giải thích:
- Lão sư, hắn đang nói đùa thôi.
Dứt lời, hắn đã trực tiếp kéo Trần Thư ra khỏi văn phòng.
Trình Thanh lắc đầu, nói:
- Tiểu tử này, da mặt dày thật, không phải là bản thân cũng lĩnh ngộ thần kỹ phòng ngự khó giải chứ?
...
Trương Đại Lực không nhịn được mở miệng nói:
- Ngươi con mẹ nó đúng là nghịch thiên.
Vất vả lắm mới khiến lão sư chế tác thực đơn miễn phí, ngươi không ngờ vẫn muốn tài trợ thêm, hoàn toàn là một chút tiền cũng không muốn bỏ ra.
Thuộc về là ăn chùa tới nghiện rồi.
Trần Thư mở miệng nói:
- Người tốt làm tới cùng, đưa phật đưa đến tây thiên, có gì đâu.
- Vấn đề rất lớn! Lúc trước lão sư chính bởi vì Phương Tư tỷ thiên phú kinh người mới miễn cưỡng đáp ứng chế tác đồ ăn cho nàng ta, nhưng vẫn thu một ức phí vất vả!
Thần sắc Trần Thư chấn động, nói:
- Một ức? Linh Trù kiếm được tiền như vậy à?
- Ngươi cho rằng thế nào? Đạo sư của ta là Linh Trù Linh Trù, phóng mắt khắp cả nước đều thuộc về cấp bậc đứng đầu.
Trương Đại Lực bĩu môi, nói:
Nàng ta đều là phối đồ ăn cho cường giả nổi danh, mỗi lần thu phí phí dụng cũng là mấy ức.
- Được rồi, ngươi là thực đơn cấp Hắc Thiết, đại bộ phận đồ ăn đều là thịt mãnh thú cấp Hắc Thiết, chỉ có một bộ phận nhỏ có thể là cấp Bạch Ngân, không quá đắt tiền đâu?
Trương Đại Lực vỗ vỗ Trần Thư, an ủi.
- Đúng là đốt tiền.
Trần Thư gãi gãi đầu, hắn là Ngự Thú Sư cấp Hắc Thiết, Trình Thanh tất nhiên sẽ phối thực đơn cấp Hắc Thiết.
Đến cấp Bạch Ngân, Khế Ước Linh lại phải phối thực đơn thế nào.
Không thể để Khế Ước Linh cao cấp tiếp tục ăn thịt thú cấp thấp, nếu không đừng nói là đề thăng thuộc tính, ngay cả ăn cũng không no.
Hắn thở dài, vốn tưởng rằng kiếm được một ức là nhiều rồi, đủ để chống đỡ mình trở thành Ngự Thú Sư cao cấp.
Hiện tại xem ra, thuần túy là đang nói lung tung.
- Ai bảo ngươi cứ muốn theo đuổi cái tốt nhất, Linh Trù Vương cấp không phải là ai cũng mời được đâu.
...
Ba người Trần Thư lại ở kinh đô chơi mấy ngày, lĩnh hội phong thổ kinh đô.
Hai mươi tháng bảy.
- Trần Bì, đến Hoa Hạ Học Phủ, chuẩn bị khởi công rồi.
Thần sắc Trần Thư chấn động, Phương Tư truyền đến một tin ngắn khiến hắn trở nên phấn khởi.
- Cuối cùng lại tới dị không gian rồi à?
Sau nửa tiếng.
Trần Thư từ khách sạn đi tới Hoa Hạ Học Phủ.
Ngự thú lâu số một, phòng 703,
Lúc này Phương Tư và ba nữ sinh ngồi vây một chỗ, đang thương nghị gì đó với nhau.
- Phương tỷ, A Linh thật sự không tham dự được à?
Một nữ sinh mặc áo ngắn tay vàng nhạt mở miệng hỏi.
- Ừ, trong nhà nàng ta có chút việc.
Phương Tư gật đầu, nói:
- Không sao, ta đã chuyên môn mời tới một ngoại viện rồi.
Lại một nữ sinh diện mạo ngọt ngào hỏi:
- Không phải là người sao của Hoa Hạ Học Phủ à?
Trong ánh mắt nàng ta chút lo lắng, nếu là Ngự Thú Sư trên xã hội, chênh lệch với bọn họ có chút lớn.
- Có thể nói là trường mình, yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không gây cản trở cho đoàn đội.
Phương Tư nói với vẻ chắc chắn, nàng ta có lòng tin tuyệt đối với thực lực của Trần Thư.
- Ta có chút chờ mong thấy người mà Phương Tư tỷ coi trọng như vậy.
Nữ sinh đang chơi game ở bên cạnh ngẩng đầu, khóe miệng của nàng ta có một một cái mỹ nhân chí, cười lên không ngờ có một tia quyến rũ.
Cót két!
Trần Thư vô cùng bình tĩnh bước vào, lập tức nhìn thấy bốn người trong phòng học.
Phương Tư mở miệng nói:
- Trần Bì, tới đây!
Nàng ta nói với ba nữ sinh kia:
- Các vị, đây là ngoại viện ta mời tới, đệ đệ của ta Trần Thư.
- Đội hữu của ta, Ninh Thanh Di, Kiều Nguyệt, Lục Chỉ Ngưng.
Trần Thư hắng giọng, mở miệng nói:
- Chào các học tỷ! Tại hạ chính là người gặp người thích, xe thấy xe đâm, quan tài thấy quan tài mở.
Bốp!
Phương Tư cho hắn một cú bạo lật, trực tiếp cắt ngang lời nói của Trần Thư, đúng là có chút không chịu nổi.
- Xin lỗi, hắn có chút lắm mồm…
- Phương tỷ, đúng là đệ đệ của ngươi sao?
Ba người lập tức đứng dậy, không ngừng quan sát Trần Thư, lộ ra vẻ cực kỳ tò mò.
- Ta cảm thấy không giống chút nào.
- Ta cũng cho rằng như vậy, hoàn toàn không bạo lực như Phương Tư tỷ, nhìn rất rực rỡ, hơn nữa có chút non nớt.
- Tư tỷ, ngươi xác định hắn từng giết hung thú chứ? Đừng để đến lúc đó lại bắt chúng ta phải chiếu cố hắn.
Phương Tư hơi ngẩn ra, cũng nhìn về phía Trần Thư đang mặt mày tươi cười.
Ngươi đúng là biết ngụy trang!
Thằng ôn này khi cười lên đích xác cực kỳ rạng rỡ, thậm chí khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy thân thiết.
Nhưng trên thực tế. . .
Nàng ta trầm mặc một lát, nói:
- Tất cả dùng vật thật làm chuẩn, có hiểu hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận