Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1795: Bây giờ, chó cũng có thể khế ước với chó sao? (2)

Trương Đại Lực đứng bên cạnh không nhin được bật cười thành tiếng, không ngờ tới Trần Thư cũng có lúc thất bại.
Thời gian một ngày nháy mắt trôi qua.
Trần Thư kiên trì âm thầm làm việc, thậm trí ngay cả Hung Thú cũng không trêu trọc, thuận lợi tới điểm đến chuyến đi này.
– Đây là Cực Tuyết Hải Vực sao?
Hắn ngắm nhìn Hải Vực ở phía trước, khắp nơi tuyết phủ đầy trời.
Điều đáng kinh ngạc chính là nước dưới Hải Vực đều là màu trắng đục, để lộ ra cực hạn băng hàn.
Vẻ mặt Đại Lực lộ ra vẻ suy tư, nói:
– Theo tin báo của chính phủ, một là bọn cướp có Hung Thú giúp đỡ, hai là bọn chúng mang theo lô hàng trốn vào Dị không gian…
– Không cần “nghĩ”, xác suất cao là người của Thánh Ngự Hội!
Trần Thư chắc nịch khẳng định, ánh mắt hắn nhìn xuống Hải Vực.
– Người của Thánh Ngự Hội và Hung thú là đồng bọn, với ưu thế tự nhiên này ngược lại khiến bọn họ trở thành Hải Tặc thời Loạn Thế.
– Đây hẳn là đối thủ một mất một còn của ngươi, ngươi có biết căn cứ của bọn hắn ở đâu không?
– Nếu ta biết thì đã cho bọn chúng nổ tung trời từ lâu rồi.
Gương mặt Trần Thư xuất hiện sự tàn nhẫn, tiếp tục nói:
– Nhưng mà dựa theo sự phân tích của ta, khả năng bọn chúng có Cứ điểm ở Dị Không Gian.
– Dị Không Gian?
– Đúng vậy, Dị Không Gian bên dưới Hải Vực!
Ánh mắt hắn giống như nhìn xuyên qua mặt biển, nhìn tới Không Gian Thông đạo dưới đáy Hải Vực.
– Vậy chúng ta?
– Mỗi người tìm một chỗ, dựa vào may mắn đi.
Không có sự nhắc nhở của hệ thống, hắn không thể tìm được chính xác nơi ẩn náu của Thánh Ngự Hội.
Hai người đi thẳng đến hiện trường cướp bóc lúc đó, chưa đến một ngày đã đi tới Trung tâm Cực Tuyết Hải Vực.
Òm ọp!
Tiểu Hoàng nhìn làn nước trắng xóa phía dưới, trong đôi mắt ngốc manh hiện ra vẻ hơi ghét bỏ.
Bây giờ nước biển đã khôi phục như cũ, nhưng vẫn để lại ký ức không mấy đẹp đẽ cho nó.
Trần Thư cũng giật mình, không ngờ Tiểu Hoàng lại không nghe lời.
– Tiểu Hoàng, đi xuống kiểm tra, nước biển bây giờ đều đã sạch sẽ rồi, hơn nữa, ngươi là Chiến Thần Đại Tiện, đây là hẳn là sân nhà của ngươi.
– ...
Ánh mắt ngốc manh của Tiểu Hoàng nhìn trở lại, dù nó lớn lên giống Đại Tiện, nhưng chưa chắc nó đã thích thứ này…
– Không phải, nước biển bây giờ thực sự rất sạch.
Vẻ mặt Trần Thư nghiêm túc khuyên bảo, như để tăng thêm sức thuyết phục, hắn còn triệu hồi ra Husky Ngự thú Không gian.
Vù vù vù!
Husky kêu lên đầy phấn khích, cả người lao xuống nước biển, bắt đầu thoải mái tắm rửa, như được trở về quê hương của nó vậy.
– ...
Thấy vậy, Tiểu Hoàng cũng vượt qua bóng đen tâm lý của bản thân, lao xuống biển, tạo ra không ít sóng nước.
Đại Lực lắc đầu, lẩm bẩm một mình:
– Bây giờ, chó cũng có thể khế ước với chó sao?
(CPU: tẩy não, kiểm soát (theo baidu))
- ...
Khóe miệng Trần Thư giật giật, ngươi có ý gì…
Nhưng hắn cũng không thèm so đo, lấy ra kính tiềm vọng vươn qua miệng Tiểu Hoàng để quan sát tình hình hải vực.
Nhiệt độ phía dưới Băng Tuyết hải vực thật sự đáng sợ, ngay cả hung thú cũng hiếm thấy, rõ ràng là không thích môi trường hoàn cảnh nơi đây.
Tiểu Hoàng trái lại không chút sợ hãi, bản thân nó có [Băng ngự] nên xem thường các loại hàn ý, áp lực của nước biển đối với nó không có chút tác dụng nào.
Không bao lâu, hai người không biết đã đi xuống được bao nhiêu mét.
Bốn phía đã không còn bất kỳ con hung thú nào, hơn nữa cả hải vực u ám tột cùng không có chút ánh sáng giống như vực sâu.
- Hả?
Lông mày Trần Thư nhíu lại, chỉ thấy phía trước xuất hiện màn sương trắng kỳ dị tràn ngập bên trong hải vực.
Tiểu Hoàng không chút do dự nhảy vào bên trong bạch vụ thuận lợi tìm được dị không gian thứ nhất. Mà đây cũng chính là dị không gian lúc Thánh Ngự hội trốn vào!
Hai người tới một địa phương mới, bốn phía vẫn có gió tuyết đầy trời thỉnh thoảng nghe được âm thanh thú gào vang vọng.
- Hở?
Trần Thư thuấn di một cái, đi tới mặt đất trong mắt có vẻ suy tư.
- Hình như không phải…
Hắn nhìn bốn phía, lẩm bẩm:
- Ngay cả một chút dấu vết của nhân loại cũng không có.
Đại Lực nắm chặt y phục bệnh nhân trên người, nói:
- Dấu vết lúc đó có lẽ đã bị gió tuyết che lấp rồi, đương nhiên sẽ không nhìn thấy.
- Ý ta là không khí.
Trần Thư nhìn phía chân trời, nói:
- Nếu như có nhân loại sinh sống ở đây thì Dị không gian sẽ có chút điểm
khác biệt.
Nhưng để đề phòng bất trắc, hai người vẫn ở lại bên trong Dị không gian này để thăm dò hai ngày, cuối cùng đành phải rời đi.
Thời gian nửa tháng thoáng chốc trôi qua, hai người Trần Thư đã tới vùng lân cận của bảy tám Dị không gian nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
- Òm ọp!
Hiện tại Tiểu Hoàng đang trong biển sâu đầy sương giá tiến về phía trước, lại tìm được một không gian thông đạo.
- Không tìm thấy thì trở về thôi.
Trần Thư lẩm bẩm tự nói, không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.
Bởi vì bị thiếu manh mối nên bọn họ đơn thuần chỉ dựa vào vận khí mà thôi. Nhưng đúng lúc Trần Thư muốn bỏ cuộc, hắn khẽ giật mình, đột nhiên ánh mắt nhìn hai phía bên trái phải.
- Vù vù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận