Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1719: Ta thực sự là một người tốt… hắc hắc… (2)

Vẻ mặt Trần Thư cảnh giác, thầm nói:
- Tên khốn nào đặt nguy hiểm ngay trước mặt nhà mình thế chứ?
Hắn chạm Thỏ Không Gian bên cạnh ra lệnh trong lòng.
Con ngươi Thỏ Không Gian khẽ động, thi triển thiên phú [Không Gian Nhảy Vọt], nhưng màn sương xanh trước mặt đột nhiên rung chuyển, khiến không gian trở nên hỗn loạn.
- Hả?
Trần Thư hơi ngẩn người, không ngờ Thỏ Không Gian thuấn di thất bại.
Màn sương mù trước mặt không chỉ cản đường mà còn phong cấm các kỹ năng không gian.
Tất nhiên, đây cũng là bởi vì cấp bậc của Thỏ Không Gian quá thấp, nếu là Vương cấp, có thể sẽ không phong cấm.
- Muốn ngăn cản ca sao?
Trần Thư tâm niệm vừa động, tình huống cụ thể lãnh địa của Bức Hoàng lại hiện lên trong đầu hắn.
Phạm vi của khí độc trước mặt hắn là khoảng 100 mét, chỉ cần nhảy qua là được. Hắn trực tiếp lấy ra một bình dược tề kim sắc, là phiên bản nâng cao của truyền tống dược tề.
Trần Thư và Thỏ Không Gian mỗi người nhấp một ngụm, sau đó hàng chục ấn ký không gian xuất hiện trên cơ thể họ.
Dưới sự chồng chất của hai người, sức mạnh không gian tăng vọt trong chốc lát, cưỡng chế xé rách một lối đi, rồi lẳng lặng biến mất tại chỗ.
- Kho báu, ta tới đây!
Ngay khi Trần Thư đến nơi sâu nhất của hang động, hắn đã nhìn thấy một cụm Ma cô Thất Thải mọc trên vách hang.
- Thất Thải Thiên Độc Cô!
Vẻ mặt hắn kinh ngạc, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, đây là nguyên liệu chính để luyện chế ra dược liệu hệ độc Vương cấp. Thỏ Không Gian thuấn di tức thời, cưỡng ép hái dược liệu xuống rồi cho vào không gian trữ vật.
Tuy sẽ mất đi một ít dược tính nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục, nếu hái theo cách thông thường sẽ rất lâu. Trong trường hợp Bức Hoàng trở lại, cuộc đời Trần Thư coi như kết thúc…
Và khi Trần Thư vào sâu hơn, hắn lập tức choáng váng trước kho báu trên vách hang, xung quanh được bao phủ bởi nhiều loại dược liệu và khoáng thạch, tất cả đều chứa đầy kịch độc, thậm chí là khảm một khối chân bảo của hệ độc thú Hoàng!
- Thực Hồn Tinh Thạch… Vẫn Mệnh Hoa…của ta, đều là của ta…
Trần Thư liếm môi, cả người run lên, giống như bị bệnh.
Điều này còn thú vị hơn nhiều so với khi hắn nhìn thấy Mị Ma.
Sâu trong hang động khổng lồ, những làn sương mù xanh ngắt như xiềng xích, quấn lấy một con người, khiến hắn khó có thể thoát ra.
Là Kiều Na đang bị bắt sống!
Nửa giờ sau, thân thể mỏng manh của Kiều Na run lên, đôi mắt nhắm nghiền khẽ nhúc nhích, nàng ta miễn cưỡng khôi phục một chút ý thức, nhưng vẫn trong trạng thái mê mang.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta phải làm gì?
Trong một khoảnh khắc, vẻ mặt của nàng ta chấn động, ngay lập tức nhớ ra hoàn cảnh của mình!
- Không được, lão tổ tông đang gặp nguy hiểm!
Cơ thể Kiều Na run lên, nghĩ rằng đang bị nhốt trong hang ổ của thú Hoàng làm mồi nhử.
Nàng vùng vẫy một lúc, nhưng động tác của nàng ta đột ngột dừng lại.
- ???
Nàng mở to mắt, một bóng lưng quen thuộc hiện ra trước mắt.
Quần áo của đối phương có chữ “Hãn” thật to liên tục kích thích thần kinh thị giác của nàng!
Kiều Na nhắm mắt lắc đầu, theo bản năng nghĩ rằng mình đã bị nhiễm chất độc thần kinh dẫn đến ảo giác.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, hình bóng trước mặt nàng vẫn ở đó. Còn người bên kia thì không ngừng tìm kiếm các kho báu khác nhau trên vách hang, động tác uyển chuyển, nhịp nhàng, thoạt nhìn như không phải lần đầu làm chuyện này.
Trong khi tìm kiếm, đối phương liên tục nói:
- Đường đường là thú Hoàng lại vứt rác bừa bãi trong nhà, cũng không để ý tới vệ sinh cá nhân. Là do ta mắc bệnh sạch sẽ hay sao nhỉ! Hôm nay nhất định phải dọn sạch cho ngươi!
- Ta quả thật là một nam tử tốt… hắc hắc…
- Giọng nói này … quen quá…
Vẻ mặt của Kiều Na hoàn toàn sững sờ, dường như trong đầu có tia điện xẹt qua, nàng lập tức thanh tỉnh lại.
Nàng nuốt nước bọt, trong lòng kích động, ngập ngừng nói:
- Trần … Trần Thư?
Một giây sau, nam tử đang dọn dẹp nhìn lại, cười toe toét với nàng và nói:
- Ngươi tỉnh rồi à?
- Ngươi… thật sự là ngươi?!
Kiều Na mở to hai mắt, ngờ vực nói:
- Đây là sào huyệt của Thú Hoàng!
- Đúng vậy.
Trần Thư nhún vai nói:
- Có vấn đề gì à?
- …
Kiều Na cố gắng vùng vẫy, nhưng bị lớp sương mù màu xanh bao phủ không thể di chuyển.
- Ngươi chờ một chút.
Trần Thư mở miệng nói, sau đó xoay người lại bắt đầu sự nghiệp càn quét của mình!
Trong lãnh địa của ác ma Biên Hoàng có quá nhiều tư liệu, mà phần lớn hắn đều không biết, trong sách giáo khoa cũng không có ghi chép lại.
Dù sao cũng là bảo vật của Thú Hoàng, trên thế giới cũng mấy ai nhìn thấy được, hiển nhiên không thể phổ cập cho Ngự Thú Sư thông thường.
- Lão Kiều, kiên trì chút nữa! Để ta vơ vét hết đống này đã!
Trần Thư tự lẩm bẩm, Thỏ Không Gian cũng hành động thuần thục như vậy, đủ loại dược liệu và khoáng thạch đều bị cưỡng chế lấy đi.
Sau một thời gian, hang động khổng lồ đã trở thành một đống hỗn độn, nhìn thoáng qua có thể thấy nó đã bị bọn cướp ghé thăm.
- Chắc là hết rồi.
Trần Thư nhìn xung quanh, trong mắt có chút tự hào, lẩm bẩm:
- Thầy giáo có dạy, phải cướp sạch sẽ không để lại thứ gì.
- ???
Vẻ mặt của Kiều Na ngưng trệ, sững sờ nhìn Trần Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận