Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1460: Đây không phải là học viện mà chính là bệnh viện…

Trong nháy mắt, trên mạng xuất hiện sóng to gió lớn…
- Là máy vi tính của ta xảy ra vấn đề ư? Đây là tiếp sóng bệnh viện tâm thần mà?
- Lầu trên, đây đúng là Hoa Hạ học phủ, chỉ là cảnh tượng có vẻ như… hoàn toàn hỏng bét rồi…
- Không phải chứ, đây là hiệu quả mà Hoa Hạ học phủ muốn công khai ra ư?
- Lễ tốt nghiệp của Hoa Hạ học phủ, quả thực là khai sáng lịch sử nhân loại mà!
Sau đó trực tiếp lan tràn trên internet tỉ lệ người xem thậm chí bằng cuộc so tài toàn quốc năm đó.
- Xong rồi, học phủ lại nổi tiếng hơn nữa rồi…
Tần Thiên nhìn một màn trước mắt, rõ ràng đã không kịp ngăn trở…
Lão nhìn Trần Thư trong đám người, lẩm bẩm:
- Hỗn tiểu tử này, toàn bộ học phủ đều bị ngươi làm chệch đường ray rồi…
Hiện tại lão thậm chí đều còn muốn giao chức vị hiệu trưởng này cho Trần Thư…
Lúc này, Trần Thư la lớn:
- Hiệu trưởng, trang phục của chúng ta đã đồng nhất, có thể bắt đầu rồi!
- ...
Khóe miệng Tần Thiên giật giật một cái, bắt đầu cái rắm!
Ta mẹ nó chỉ là một hiệu trưởng vừa nhậm chắc, kết quả thoáng chốc gặp phải sự khiêu chiến lớn nhất từ trước tới nay.
Càng kỳ quái hơn chính là, tên đầu sỏ gây ra chính là người trợ giúp mình trèo lên vị trí hiệu trưởng…
Nhất thời, lão cảm nhận sâu sắc đạo lý hoạ đi cùng phúc…
- Không được, không thể gián đoạn!
Tần Thiên nhíu mày, bây giờ tên đã trên dây, không thể không bắn, bằng không sẽ ảnh hưởng lớn hơn.
Lão hít sâu một hơi, nói:
- Không hổ là lễ tốt nghiệp của học phủ, quả nhiên là không hạn chế một kiểu! Hiện tại, buổi lễ tốt nghiệp chính thức bắt đầu!
Bốp bốp bốp!
Phía dưới các sinh viên sắc mặt phấn khởi, ào ào vỗ tay.
Mà lúc này xung quanh sân thể dục, đã vây đầy sinh viên, đều muốn tận mắt chứng kiến buổi lễ tốt nghiệp khác thường này…
- Các bạn học…
- Đầu tiên, ta rất vinh hạnh đồng hành cùng các ngươi vượt qua bốn năm…
Tần Thiên duy trì vẻ bình tĩnh, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc bắt đầu diễn giảng.
Nhưng mỗi khi hắn nhìn thấy phía dưới cùng một màu đồng phục bệnh nhân, thật sự là nhịn không được khóe mắt co rút…
Hiện tại lão đã biết rõ tại sao mọi người không sợ ánh mặt trời chói chang, bởi vì nhìn thấy Trần Thư lúc không cười…
Thời gian nửa tiếng trôi qua.
Tần Thiên lưng như mang gai, như nghẹn ở cổ họng…
Đây là buổi lễ tốt nghiệp dày vò nhất mà lão đã chủ trì.
Dựa theo quá trình, phân đoạn là chúc phúc tất cả sinh viên…
Nhưng bây giờ Tần Thiên chỉ muốn chúc mọi người sớm ngày nhập viện…
- Chúng ta là vật trong ao, vừa gặp phong vân biến hóa rồng!
- Mong các vị có thể sớm ngày bay lên, học phủ vĩnh viễn vì các ngươi mà kiêu ngạo…
Tần Thiên nhìn một đống bệnh nhân phía dưới, chỉ cảm thấy bài giảng của = mình viết xong không hài hòa lắm…
Bốp bốp bốp!
Phía dưới tiếng vỗ tay như sấm động, trong mắt các sinh viên mắt đều có vẻ cảm khái cùng xúc động.
- Haizzz…
Lúc này trong lòng Tần Thiên yên lặng thở dài, vẫn chưa bình tĩnh lại.
Lão biết, tất cả vẫn chưa kết thúc…
Rất nhanh, đã đến phân đoạn thứ hai, hiệu trưởng chụp ảnh chung với mỗi học tử…
Bây giờ nhiệt độ của buổi lễ tốt nghiệp ở Hoa Hạ học phủ đã đến đỉnh phong, so với vãng giới chí ít tăng gấp mười lần!
Về phần độ hót của các buổi lễ tốt nghiệp đại học còn lại, e rằng gộp lại cũng không bằng Hoa Hạ học phủ…
- Quả thật không bình thường chút nào…
- Sống trên đời vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy…
- Ta dám nói, đây tuyệt đối là một sự kiện quan trọng trong lịch sử loài người…
Mọi người vẻ mặt kích động, đứng xem buổi lễ tốt nghiệp chấn động khắp nhân gian này.
Tiếp theo, mỗi sinh viên theo thứ tự lên đài, cầm lấy bằng tốt nghiệp của mình, cùng đám người Tần Thiên chụp một tấm ảnh chung…
Cuối cùng cũng đến phiên Trần Thư ra sân.
Hắn đứng yên tại chỗ, có chút không dám tới gần, bản thân tựa như dùng sức quá mạnh…
Nếu như lên trước, hắn lo lắng hiệu trưởng sẽ đánh nổ đầu hắn ngay tại chỗ…
- Viện trưởng… Ách không phải… Hiệu trưởng…
- ...
Khóe miệng Tần Thiên giật giật một cái, thật sự xem nơi này như bệnh viện tâm thần đúng không…
- Đến đây đi.
Lão ôn hòa cười một tiếng, nói:
- Đến lượt ngươi lên đường rồi…
- ...
Trần Thư hít thở trì trệ, cái gì gọi là lên đường hả…
Nhìn ánh mắt của mọi người, hắn chỉ có thể kiên trì tiến lên.
- Tới tới tới đây…
Tần Thiên nhích lại gần, cùng Trần Thư nghiêm chỉnh chụp tấm ảnh chung.
Tiếp đó… Chẳng có chuyện gì xảy ra cả…
- Ta mẹ nó vậy mà không có việc gì…
Lúc Trần Thư xuống đài, đầu óc đều có chút thanh tỉnh…
Tần Thiên nhìn bóng lưng của Trần Thư, cưỡng ép đè nén xúc động trong lòng, nếu như lão thực sự đánh Trần Thư một trận, vậy mới ảnh hưởng sâu sắc…
Hiện tại cảnh tượng đồng phục bệnh nhân chỉnh tề đồng quả thật không hề bình thường chút nào.
Nhưng trải qua sự cải tiến của Tiểu Tinh, thực ra vẫn có chút khác so với đồng phục bệnh nhân chân chính, phần lớn người ngoại giới đều gọi là tội phạm phục.
Lão nghĩ tới Trần Thư đạt được thành tựu nghịch thiên dùng tội phạm phục xem như trang phục của buổi lễ tốt nghiệp, dường như cũng có thể tiếp nhận được…
Bạn cần đăng nhập để bình luận