Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 171: Yêu cầu này quá đáng sao? (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Một đám người nhao nhao vây xem, Đường Liệt thề, đây tuyệt đối là một lần trị liệu tra tấn nhất mà hắn ta từng trải qua.
Một giờ sau…
Năng lực trị liệu của nước thuốc đặc hiệu quả nhiên cường đại, Đường Liệt đã có thể run run rẩy rẩy đứng lên rồi, mà Phong Hành Thú thoạt nhìn cũng khôi phục được khá ổn.
- Thầy Thẩm, bắt đầu đi!
Đường Liệt đứng thẳng thân thể, trong mắt tràn đầy tự tin đã lâu. Hắn ta chịu nhục, không phải là vì chứng minh chính mình giỏi như thế nào, mà là muốn nói cho người khác, hắn ta gặp khuất nhục thì nhất định phải trả trở về!
Phong Hành Thú phe phẩy cánh, trong mắt có vẻ hung lệ cùng tức giận.
Đối mặt chiến đấu sắp bộc phát, tất cả mọi người hơi không coi trọng Trần Thư. Nếu như đều là Khế Ước Linh mặt đất, chỉ sợ thắng bại khó phân, nhưng Phong Hành Thú là hệ phi hành, tốc độ vô cùng mau lẹ. Mặc dù Trần Thư có một chiêu pháp ngồi từ trên trời giáng xuống, lại khó có thể phát huy ra tác dụng.
Trần Thư bình tĩnh, đi tới dưới đài tỷ thí.
Đột nhiên, ánh mắt hắn trừng lớn, nhìn phía Đường Liệt, hoảng sợ nói:
- Đường thiếu, đũng quần ngươi lại cháy rồi!
Đường Liệt cơ hồ là theo bản năng giật mình một cái, lập tức cúi đầu nhìn lại.
Ầm!
Nhưng vào lúc này, Slime khổng lồ đột nhiên đáp xuống, muốn đánh đòn phủ đầu, áp đảo Phong Hành Thú tại dưới mông đít.
- Ngươi thật sự âm hiểm mà!
Khóe miệng tất cả mọi người co quắp lại, thật không ngờ Trần Thư lại âm hiểm như vậy, vừa rồi mọi người trong Ngự Thú Quán nhìn phía Đường Liệt, căn bản không có chú ý tới đài tỷ thí.
Mặc dù hắn hành động khi người ta không đề phòng, đáng tiếc chính là tốc độ Phong Hành Thú quá là nhanh, khó khăn lắm vẫn tránh được một chiêu này.
- Mẹ nó! Ta thật sự là xem nhẹ ngươi rồi!
Cái trán Đường Liệt đã có một tia mồ hôi lạnh, may mắn bản thân Phong Hành Thú có tính cảnh giác không kém.
Nếu là thật sự bị ngồi lên, tuyệt đối Đại Địa Á Long thứ hai.
- Òm ọp! Òm ọp!
Slime vẫn dùng vẻ mặt ngây thơ kêu lên, thoạt nhìn cả người lẫn vật đều là bộ dáng vô hại.
Chỉ có sau khi bị nó ngăn chặn, mới có thể biết cái gì gọi là tuyệt vọng.
Nhìn qua Slime không ngừng nhảy nhót trên mặt đất, trong nội tâm Đường Liệt thở dài một hơi, nhanh chóng bốc lên lửa giận.
Một mực tích góp thù hận, rốt cục sắp được báo!
- Ngươi cho rằng ba người các ngươi sẽ làm nhục nhã sao?
Khóe miệng Đường Liệt đã có dáng tươi cười, xem xét tựa như là bộ dáng nhân vật phản diện.
Chỉ thấy Phong Hành Thú đi tới đỉnh đầu Slime, không ngừng loạng choạng cái mông của mình, thoạt nhìn vô cùng khiêu khích.
Hôm nay Phong Hành Thú ta chẳng những muốn đi ị tại trên đầu ngươi, còn muốn đòi ngươi làm giấy!
Trần Thư hơi sững sờ, trong mắt có vẻ không hiểu, ngay sau đó đổi lại một bộ biểu cảm tràn ngập tức giận.
Trần Thư hít thở mạnh nghiêm nghị nói:
- Đường Liệt, ngươi không biết xấu hổ! Vậy mà xuất ra chiêu thức ti tiện như thế, thật sự là sỉ nhục của Trung học Nam Giang!
- ...
Trong nháy mắt, mọi người trong Ngự Thú Quán đều đã trầm mặc, có thể nói cả đời này đều chưa từng im lặng như vậy…
Ngươi mới giống như người khai sáng trường phái hèn hạ chứ…
Trần Thư bi phẫn nói:
- Slime, đừng có nhìn mông nó! Cho dù thua thì cũng phải thua có tôn nghiêm!
Chỉ thấy thân thể tròn trịa như quả bóng của Slime lăn lộn trên mặt đất, mặt áp sát xuống đất.
Đường Liệt cuối cùng cũng cảm thấy hãnh diện, đắc ý mà nói:
- Bắt nạt người không biết bay đó! Ngươi muốn làm sao!
Nhìn thấy mồm của Slime phồng lên, Đường Liệt càng cảm thấy đắc ý, căn bản là không muốn kết thúc sớm.
Vù, vù, vù…
Lúc này trên đài có tiếng gió thổi, những người khác đều không chú ý tới.
Nhưng Thẩm Vô Song lại hơi sững người, sau đó nở một nụ cười, nhìn về phía sân khấu với vẻ đợi chờ.
Theo tính cách của Trần Thư, nếu đánh không lại thì đã sớm nhận thua rồi, sao có thể chịu thiệt được chứ?
Sự thật chính là như vậy, đời này Trần Thư ghét nhất hai việc, chuyện thứ nhất là bản thân phải chịu thiệt, chuyện thứ hai là không thể để cho người khác bị thiệt!
- Đại tiện Slime này sẽ không tức giận đến phát nổ luôn đó chứ ?
Ánh mắt Đường Liệt nhìn về phía Trần Thư, trên mặt tràn ngập khoái cảm, muốn xem xem Trần Thư sẽ có biểu cảm gì.
- Đường Thiếu, chúng ta đứng xa chút, nhỡ mà nổ thì toàn là cứt thôi đó…
- Nhìn dáng vẻ tròn lăn đó, không lẽ tưởng mình sẽ bay lên giống với bóng bay đấy chứ!
Hai người Vương Vân phụ hoạ Đường Liệt, không ngừng cười chế nhạo ra tiếng, muốn khiến Trần Thư nổi giận.
Lúc ba người đang hống hách thì có một âm thanh vang lên.
Ầm!
Lúc này, trên đài có sự va chạm kịch liệt.
- Hả?
Đường Liệt quay đầu, tức khắc há hốc mồm, lẩm bẩm nói:
- Chim… chim của ta???
Chỉ nhìn thấy Phong Hành Thú không ngừng thổ huyết, đôi mắt sắp bị va chạm đến lòi ra rồi.
Mà ở bên cạnh nó là một quả bóng màu vàng vô cùng đáng sợ đang bay nhanh về phía nó.
Đây mới chính là đạn đạo thân xác.
- Không đúng, không đúng, sao ta lại xuất hiện ảo giác thế này? Sao Slime lại biết bay?
Đường Liệt lắc đầu, dụi mắt lại nhìn về phía đài thi đấu.
- Ảo giác này sao mà lâu thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận