Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 134: Miệng của ngươi thối thật đấy

Phụ trách: Vô Tà Team
- Ngươi lấy túi phân ra để đựng đồ ăn sao?
Trần Thư mờ mịt hỏi lại.
- Hả… Chuyện này có vấn đề gì sao?
- Mà thôi, hai ngươi ăn đi.
Phương Tư thở dài.
- Đại Lực, ngươi lấy nồi sắt ra đây, Phương Tư tỷ, tỷ cho ta mượn dùng Xích Viêm Long kia một chút.
Trần Thư hưng phấn liếm môi.
Vẻ mặt Phương Tư cứng đờ hỏi.
- Ngươi định để Xích Viêm Long của ta đi nấu Loa Si Phấn sao?
Trần Thư và Trương Đại Lực đương nhiên gật đầu một cái.
Tại hàng ghế phía sau xe, Trương Đại Lực hưng phấn cầm nồi sắt, bên cạnh là Xích Viêm Long với ánh mắt u oán, không ngừng thổi lửa của bản thân ra.
Khế Ước Linh cấp S bị Trần Thư nghiền ép rõ rệt.
...
Lúc xế chiều, ba người bọn họ thành công được Thái Thanh Sơn.
Những dãy núi ở đây hùng vĩ trùng điệp lên nhau, trải dài toàn bộ đường chân trời, vì nơi này có những ngọn núi hiểm trở và cao sừng sững nên Thái Thanh Sơn vừa là một thắng cảnh hiếm gặp, vừa là nơi leo núi mạo hiểm của dân du lịch.
- Chúng ta nghỉ ngơi một đêm đã.
Ba người xuống xe, đi tới tửu lâu mà bọn họ đã đặt phòng trước.
Sáng sớm hôm sau, ba người sảng khoái tinh thần, bắt đầu đi leo núi.
Phương Tư đứng đằng trước, cảm nhận làn gió sớm mát lạnh phả vào mặt, nàng quay đầu hỏi.
- Trần Bì, Đại Lực, lần gần nhất chúng ta leo núi là lúc nào vậy?
Trương Đại Lực nhớ lại rồi trả lời.
- Lần trước? Hình như là trước khi ta đi thi.
Trần Thư yên lặng, nhớ lại quá khứ, đúng là trước khi thi, ba người bọn họ từng leo núi.
Mặc dù ở thế giới kia của hắn không có Ngự Thú, nhưng những chuyện khác đều không thay đổi.
Ba người đi theo dòng người nhộn nhịp lên núi.
- Thân thể các ngươi có tư chất không tệ.
Một người đầu tóc bạc trắng mỉm cười bắt chuyện với bọn họ.
Ba người bước đi như bay, trên mặt bọn họ không lộ vẻ mệt mỏi hay phải thở hổn hển gì.
Trương Đại Lực cõng nồi niêu xoong chảo, mở miệng nói.
- Thân thể của ngài cũng thật là tốt, ngài có bí quyết dưỡng sinh gì sao?
Đại gia thở hổn hển nói.
- Bí quyết dưỡng sinh? Ngươi chỉ cần thức đêm thôi, ngày nào cũng thức đêm! Ngươi nhìn xem, năm nay ta cũng đã hai mươi tư tuổi rồi, nhưng vẫn rất khoẻ mạnh!
- ...
Ba người lảo đảo, suýt chút nữa không đứng vững nổi, ngài chém gió mạnh quá!
Trần Thư bỗng nhiên tò mò hỏi.
- Phương Tư tỷ, bây giờ lực lượng của ngươi đến mức độ nào rồi?
- Nói thế nào nhỉ.
Phương Tư suy nghĩ rồi trả lời.
- Giống như ‘Người tuổi trẻ’ kia, ta đánh một trăm tên cũng không có vấn đề.
- Chúng ta phải kính già yêu trẻ…
Trương Đại Lực mở miệng nói.
Ba người leo núi với tốc độ rất nhanh, mặc dù Trần Thư và Trương Đại Lực chưa cường hoá thân thể, nhưng tố chất thân thể của bọn họ chắc chắn mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Khi càng lên cao, nhiệt độ xung quanh càng trở nên lạnh xuống.
Bọn họ không còn đi theo dòng người nữa mà đi về phía khu vực chưa được khai phá.
Bằng vào thực lực của Phương Tư, Dị Không Gian cấp phổ thông bọn họ cũng có thể hoành hành bá đạo chứ đừng nói là một địa điểm du lịch như này.
Dọc theo đường đi, ba người chụp rất nhiều ảnh về cảnh đẹp nơi đây, tâm tình ba người cũng trở nên khoan khoái rất nhiều.
Khi trời đã vào đêm.
Ba người đi vào sâu trong núi, bốn phía hoang tàn vắng vẻ.
Phương Tư nhìn màn đêm rồi quyết định.
- Tối nay chúng ta cắm trại ở đây đi.
Nói xong, nàng lập tức lấy lều vài ra khỏi túi, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm.
Nếu muốn đi hết Thái Thanh Sơn, bọn họ cần phải đi hết ba – bốn ngày mới xong được.
Hống!
Phương Tư triệu hoán ra Băng Sương Long, mặc dù bởi vì tình huống đặc biệt, nó cũng không khoẻ lắm, nhưng cũng dễ dàng để chấn nhiếp dã thú bình thường rồi.
Băng Sương Long thu liễm sương lạnh xung quanh mình, trở thành một hộ vệ trung thành và tận tâm.
Ba người đốt lửa cắm trại, thực ra khu du lịch này cấm đốt lửa ở những nơi cấm khu như này, nhưng có Băng Sương Long ở đây, bọn họ cũng không cần lo lắng gây ra hoả hoạn cháy rừng.
Trương Đại Lực nhấc nồi sắt lên, lấy ra đủ loại rau quả thịt thà chuẩn bị làm một bữa lẩu trong núi.
- Đại Lực, ngươi nấu ăn vẫn ngon như ngày nào.
Trần Thư gắp một miếng thịt bò, hạnh phúc ăn vào.
Phương Tư cũng gắp vội vàng, công nhận tài nấu nướng của Đại Lực.
Trần Thư nói.
- Nói thật, tình cảnh bây giờ làm ta cảm giác mình đang ở Dị Không Gian.
Nói xong, hắn chỉ tay về một đạo bóng đen phía sau lùm cây.
- Nếu như là ở Dị Không Gian, ta chắc chắn sẽ cho rằng đó là một con hung thú, các ngươi nói xem, chỗ kia có giống hay không?
Hai người Phương Tư đều lắc đầu rồi tập trung vào thức ăn trong bát.
Bóng đen kia như một con sâu biết bay đang đập cánh bay lại gần bọn họ.
Dưới ánh sáng của đống lửa, Trần Thư giật mình nhìn lại.
Đó là một con phi trùng khổng lồ khoảng nửa mét, nó nhe răng nhếch miệng chảy nước miếng bay về phía bọn họ.
- Moá nó! Đùa nhau à!
Trần Thư bỗng nhiên hét lớn, Trương Đại Lực cũng bị dọa giật nảy mình.
Chỉ có Phương Tư phản ứng nhanh chóng, điều khiển cho Băng Sương Long chạy tới nuốt chửng con sâu to này vào trong miệng.
Phương Tư trừng mắt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận