Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 723: Là ngươi đùa giỡn trước

Tráng hán cười nói:
- Chẳng trách ngươi lại dám tham gia tử đấu, thiên phú của ngươi thật đúng là quá mạnh!
- Chuyện nhỏ thôi!
Trần Thư lắc đầu, nói:
- Ta còn chưa có phát lực nữa thì đối thủ đã ngã xuống rồi!
- …
Tráng hán cười cười, vươn tay ra và nói:
- Ta là Lý Dịch, tới từ thành phố Nam Thương!
- Tội phạm Nam Giang!
Trần Thư bắt tay với đối phương một chút rồi nói:
- Đúng rồi, ngươi bám đuôi theo ta làm cái gì?
- ?
Tráng hán trừng mắt, cái gì gọi là bám đuôi?
- Ta cảm thấy ngươi rất có thiên phú, hơn nữa ta nhìn cũng thuận mắt nên muốn kết giao với ngươi một chút!
Trên mặt đại hán treo nụ cười, mở miệng nói:
- Có câu nói rất hay, ở nhà dựa vào phụ mẫu, ra ngoài nhờ vào đồng bọn!
Trần Thư đánh giá tráng hán một lượt rồi nói:
- Không phải ngươi đang muốn ở nhờ phòng khách điếm của ta đó chứ?
- …
Trong nháy mắt tráng hán đã rơi vào trầm mặc. Đầu năm nay ai mà còn đi ở nhờ như vậy nữa chứ?
- Bị ta nói trúng rồi sao?
Trần Thư bày ra bộ dạng quả là như thế, hắn mở miệng nói:
- Nhìn kìa, có người ở trần chạy nhong!
Tráng hán theo bản năng xoay người nhìn lại, kết quả lại không thấy cái gì cả, khiến hắn ta thất vọng một phen.
Chờ khi hắn ta quay đầu lại thì Trần Thư đã sớm biến mất không thấy đâu nữa rồi…
- Phiền ngươi mở cho ta một gian phòng!
Trần Thư đi tới trước bàn lễ tân của một khách điếm, đồng thời móc một tấm thẻ chuyên dụng trên đảo ra, bên trong đó có mấy mười vạn, chính là số tiền trước khi đi Liễu Phong đã đưa cho hắn.
Trên đảo đều sử dụng tiền tệ riêng biệt, có thể đổi thành tài nguyên Ngự Thú có giá trị tương đương bất cứ lúc nào.
Hắn đi vào gian phòng của mình, triệu hoán Husky ra gác đêm rồi chuẩn bị ngủ nghỉ một giấc thật ngon.
Còn về phần tên tráng hán kia, hắn đã hoàn toàn không muốn làm quen hắn ta nữa rồi.
Một tên tội phạm lại đi tụ tập xã giao khắp nơi, đây không phải hoàn toàn là nói linh tinh sao?
Vừa rạng sáng ngày thứ hai.
- Phù phù phù!
Trần Thư mơ mơ màng màng bị đánh thức, chỉ cảm thấy bên tai có tiếng sấm vang rền.
- Cái quái gì thế? Sét đánh à?
Trần Thư dụi dụi hai mắt, mở mắt ra nhìn quanh.
Chỉ thấy Husky đang nằm ở bên cạnh hắn, tiếng ngáy như sấm, nước miếng chảy ra làm cho cả gối đầu đều bị ướt một mảng.
- Mẹ nó chứ, ngươi thế mà lại có thể ngủ còn ngon hơn cả ta nữa?
Trần Thư chà xát đầu chó, trực tiếp đánh thức Husky.
- Gâu gâu gâu!
Husky mở hai mắt lanh lợi ra, bày ra một bộ dạng vô cùng khó chịu.
- Móa nó, thế mà ta lại đi để ngươi gác đêm, đúng là ngu hết thuốc chữa mà!
Trần Thư lắc đầu, thu hồi Husky vào trong Ngự Thú Không Gian, sau đó thu thập lại một phen rồi rời khỏi khách điếm.
- Giữa trưa mới bắt đầu, trước tiên cứ đi đến Bắc khu nhìn một chút đã!
Trần Thư đảo con ngươi một vòng, lẩm bẩm:
- Không chừng lão Liễu đã xảy ra chuyện rồi cũng nên, ta phải đến đó nhặt trang bị mới được!
Một giờ sau đó, Trần Thư đã đi tới Bắc khu trên đảo.
Không giống với ba khu vực còn lại, Bắc khu chiếm diện tích không hề lớn, thế nhưng kiến trúc lại vô cùng khí phái, trong đó yên tĩnh không tiếng động, tựa như là một mảnh không người vậy.
- Dừng lại!
Trần Thư đang đi tản bộ thì một chốc đã bị người ta gọi lại.
Bốn tên thủ vệ với dáng người cao to cầm lấy súng ống, trong mắt bắn ra tia cảnh cáo.
Một người trong số đó đánh giá Trần Thư một chút rồi mới nói:
- Tên đầu đường xó chợ ở đâu tới đây! Lập tức rời khỏi Bắc khu ngay!
- …
Trần Thư giật giật khóe miệng. Mẹ nó chứ ta thật sự giống một tên đầu đường xó chợ lắm sao?
Hắn cũng không xảy ra xung đột gì với bọn họ cả mà chỉ quay người rời đi, đi tới một góc đường không người.
- Ngược lại ta cũng muốn xem xem trong đó có bí mật gì!
Trần Thư uống một ngụm Tàng Hình Dược Tề, lại nghênh ngang mà đi dạo trên đường phố.
Chỉ cần phát giác được thủ vệ thì hắn sẽ uống một ngụm dược tề trước để tránh đi.
Sau hai giờ dạo chơi, Trần Thư phát hiện toàn bộ Bắc khu đều không có một bóng người nào, chỉ có mỗi thủ vệ tuần tra qua lại mà thôi.
Cuối cùng, hắn khóa chặt lấy một đại giáo đường ở sâu trong Bắc khu.
Tuy rằng cũng không có gì khác biệt so với các kiến trúc khác, thế nhưng trước cửa lại có tới mấy chục tên thủ vệ canh giác, hiển nhiên đây là một địa phương vô cùng quan trọng.
- Buổi tối lại đến thăm dò một chút!
Trần Thư ghi lại tọa độ rồi quay người rời khỏi Bắc khu.
- Hôm nay là một ngày tốt lành để kiếm tiền!
Trần Thư huýt sáo, đi vào bên trong Huyết Tinh Ngự Thú Trường.
Giờ phút này đã gần sát đến giữa trưa, trận đấu thứ mười của hắn cũng đã sắp bắt đầu rồi.
Hôm nay, người trong khán phòng rõ ràng đã nhiều hơn không ít, hiển nhiên đều là nghe danh mà tới, đồng thời cũng muốn kiếm ít tiền.
- Người huynh đệ, tên tội phạm Nam Giang kia có thật sự mạnh mẽ như vậy không?
- Nói nhảm, ta còn có thể hố ngươi nữa hay sao? Hôm qua hắn đã miểu sát hết toàn bộ đối thủ trong chín trận tử đấu đấy!
- Đều miểu sát hết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận