Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1774: Hình như ta bị người ta bán đi rồi…

Những người còn lại thấy vậy thì nuốt nước miếng, đúng thật là điển hình của kiểu người lấy lý phục người…
Bên trong Tinh Không di tích.
Tinh linh vẫn không nhúc nhích, cho dù không có hai mắt nhưng vẫn làm cho người ta biết được trong lòng nó đang oán hận…
- Cái đó, tội phạm ca, tài nguyên của chúng ta…
Lúc này, mười người đến từ Tuyết quốc trong mắt có chút sợ hãi nói:
- Vì nguyên nhân thời gian nên có thể cần hai ngày mới đưa đến được.
- Không có việc gì.
Trần Thư khoát tay áo, cười nói:
- Ta tin các ngươi sẽ không nuốt lời.
Thật ra hắn không phải là tin tưởng đối phương, mà là hắn tin vào… đạn hạt nhân của mình.
Bây giờ thực lực của bản thân Trần Thư rất mạnh, hơn nữa còn có các loại thần kỳ dược tề trợ giúp lại thêm với tính cách Tội phạm thì dù có là Vương cấp Ngự
Thú Sư có thế lực lớn cũng không dám trêu chọc hắn.
- Cảm ơn Tội phạm ca…
Vẻ mặt mười người vui vẻ, chỉ sợ Trần Thư mất hứng đuổi bọn họ đi ra ngoài.
- Được rồi, cửa ải sắp mở ra, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi!
Nét mặt hai mươi người chấn động, tất cả gật đầu, trong mắt có chứa sự kỳ vọng.
Trần Thư mỉm cười:
- Đừng gấp, chỉ cần đưa tiền thì ta sẽ chiếu cố.
...
Một bên, Tinh linh giữ im lặng nhưng trong lòng có cảm giác: “Mình giống như bị người ta bán đi…”
Vù vù vù-------
Tinh hải óng ánh, giữa không trung có ngôi sao rủ xuống đưa hai mươi người vào bên trong cửa ải của mình.
Trần Thư và Đại Lực đi đến trung tâm di tích, yên lặng điều khiển các cửa ải.
Vì lúc trước Tinh Thần Vương lập ra quy định Trần Thư không được xen vào nội bộ cửa ải nhưng có thể cho mỗi người đi vào cửa ải mình am hiểu. Loại việc này hắn cũng không phải là lần đầu tiên làm đương nhiên là quen việc.
Trung tâm di tích, Đại Lực chăm chú nấu nướng, còn lại Trần Thư và Tinh Linh ở chung một chỗ.
Ánh mắt Tinh Linh oán hận, hận chính mình chưa trải đời nhiều thế nào mà lại chọn Trần Thư ngay từ cái nhìn đầu tiên…
Nhưng mà hối hận thì hối hận, nó vẫn lựa chọn cố gắng, tội phạm có chút thay đổi rồi.
Tinh Linh thấp giọng nói:
- Lực lượng di tích không nhiều lắm…
- Ừ, cái này ta biết.
Trần Thư gật đầu, nói:
- Cho nên ta không chủ động triệu hoán cự nhân.
...
Tinh Linh trầm mặc một chút, đây là ngươi chủ động ư? Chứ không phải là triệu hoán không được sao?
- Một khi lực lượng tinh thần hao hết, di tích sẽ sụp đổ…
- Ừ, yên tâm ta sẽ có chừng mực!
...
Trong lòng Tinh Linh co rút nói:
- Vậy mà ngươi còn thả nước lớn ở trong cửa ải bọn họ…
Nếu như làm vậy thì chỉ sợ di tích sẽ không thể duy trì nổi mười năm.
- Tiểu tinh linh à…
Trần Thư ngược lại nhìn sang, dùng giọng nghiêm túc nói:
- Mục đích quan trọng nhất của di tích là gì?
- Bồi dưỡng ra thiên tài ngự thú sư.
- Vậy ta đang làm cái gì?
- ...
Tinh Linh ngẩn ra, nhất thời không nói được lời nào, hình như cũng hơi có lý…
- Nhưng… ngươi còn thu tiền trà nước, ngươi đây là… kiếm lời túi tiền riêng!
- Ngươi học ở đâu từ này?
Trần Thư liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Vì cái gì mà ta phải thu tiền trà nước?
- Vì bản thân.
- Chính xác!
Trần Thư cũng không phản bác, cười nói:
- Ta là vì bồi dưỡng bản thân, ta cũng là thiên tài ngự thú sư mà, đây không phải là mục đích của di tích sao?
- ...
Đầu óc Tinh linh hoàn toàn mơ hồ, trong lúc mơ hồ cảm thấy không đúng nhưng lại không thể phản bác.
- Ta biết…
Trần Thư sâu xa nói:
- Ngươi muốn tìm ra cách có thể tiếp tục phát triển, không hy vọng di tích sụp đổ.
- Đúng vậy!
Tinh linh vội gật đầu, rốt cục cũng tìm được ý nghĩ của mình.
- Nhưng bây giờ là thời buổi loạn lạc…
Trần Thư thở dài, nói:
- Nếu không mau chóng tăng thực lực, chỉ sợ nhân loại sẽ bị hủy bởi thế hệ này, di tích của các ngươi tồn tại còn có ý nghĩa sao?
- ...
Tinh linh lần nữa á khẩu không nói được gì, ý nghĩ trong lòng không ngừng lung lay.
Sau nửa ngày, nó thử thăm dò hỏi:
- Nhân loại nhiều như vậy, chắc không có khả năng bị diệt sạch toàn bộ đâu.
- Đây cũng là nói thật, nhất là cường giả ngự thú sư dù gì cũng có thể tự bảo vệ bản thân mình.
Trần Thư gật đầu, nói:
- Nhưng thời điểm hiện tại, hung thú trở thành chúa tể, nhân loại biến thành con chuột, cho dù có mượn được lực lượng di tích bọn họ có thể lật ngược tình thế sao?
- ...
- Một khi đã như vậy, không bằng thừa dịp thế cục vẫn tốt mượn dùng hết những gì có thể dùng của lực lượng liều một phen!
Ánh mắt Trần Thư kiên định, nói:
- Cái này không bằng ngươi kéo dài hơi tàn cho tốt?
- ...
Tinh Linh trầm mặc không nói, thật không ngờ Trần Thư có thể nhìn thấu hơn nữa lại có thể có tâm huyết như vậy?
- Nhưng nhỡ đâu đánh không lại… di tích không còn, hy vọng cũng mất…
- Đánh không lại thì bỏ chạy thôi.
Trần Thư thốt ra, nói:
- Ngươi không cần phải lo, ta đã hoạch định con đường tốt phía trước rồi, đảm bảo không có vấn đề gì.
-???
Trong lòng Tinh linh phút chốc trì trệ, hắn đã nghĩ rằng Trần Thư phải tử chiến đến cùng không ngờ đã sớm nghĩ chạy trốn?
- Hy sinh di tích có lợi ích gì…
- Có thể gia tăng xác suất sống sót của chúng ta mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận