Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1838: Vậy ngươi nói đi mềm hay không mềm?

Ngay cả Bạo Tạc Dược Tề vẫn chưa tung ra, nhưng Husky đã có thể hành hung Long Ngư, không phải bởi vì thực lực đã mạnh lên, mà do thương thế quá nặng.
Bây giờ, thuộc tính của Long Ngư đã xuống mức đáy vực, có thể nói tình trạng hiện giờ của nó đã trở thành Vương Cấp yếu nhất trong lịch sử…
- Gầm!
Long Ngư uất ức, định chạy đi lánh nạn.
Nhưng lại bị một kết giới vô hình ngăn lại.
Trong mắt của nó tràn ngập tuyệt vọng, cho dù có vặn vẹo đập vào như thế nào, đều không đánh nát được Tiểu Không Gian Chi Vực của Không Gian Thỏ.
Mà giờ khắc này trong một phạm vi, uy lực của thuộc tính Hỏa của Husky lại lần nữa tăng lên!
Nhìn về phía trước kỹ năng nguyên tố phô thiên cái địa, trong long Long Ngư nhận ra, huyết mạch tiến hóa trước đây chỉ là một trò cười.
Trong lúc nhất thời, nó vô cùng uất ức, cảm thấy chính nó đang bị loài người chơi đùa trong bàn tay…
- Thật ra ta thực sự không nỡ giết ngươi.
Trần Thư đi tới từ xa xa, nhìn Long Ngư đang vô cùng chật vật nói:
- Như vậy đi, ngươi làm nội ứng cho ta, mai phục tại bên cạnh Sa Hoàng để truyền tin tức đến cho ta biết, thế nào?
- ?
Long Ngư phân vân, rồi liên tiếp gật đầu, trong lòng đã xuất hiện tia hy vọng sống sót.
Còn việc làm nội ứng gì đó, đối với nó chỉ là nói nhăng nói cuội.
Nó bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Trần Thư mở miệng nói:
- Trước tiên nên thể hiện thành ý của mình, bỏ phòng ngự với ta, không được chống cự!
Long Ngư trong mắt có chút do dự, nếu nó làm theo chẳng khác nào như dê đợi làm thịt.
- Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta!
Trần Thư thản nhiên nói:
- Cho dù ngươi không bỏ phòng ngự với ta, ta vẫn có thể giải quyết ngươi gọn gàng.
...
Long Ngư hiểu được đạo lí này, trong tình cảnh tơi tả đành buông phòng ngự.
Rất tốt! Đúng là rất có thành ý!
Trần Thư mỉm cười, nói:
- Ta cũng muốn thể hiện một ít thành ý của ta, như vậy mới công bằng, đúng không?
Đang lúc trong lòng Long Ngư có một tia hy vọng sống, trước mắt xuất hiện liên tiếp các kỹ năng phóng tới!
Thần sắc của nó kinh hãi, nhưng kỹ năng đang trong lúc hồi chiêu, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó ầm ầm đánh về phía mình.
Rầm rầm rầm!
m thanh các kỹ năng oanh tạc vang vọng cả bầu trời, nửa ngày sau mới dần dần yên tĩnh.
Mà giờ khắc này, Long Ngư như một mớ hỗn độn trong vũng máu, nằm sấp trên mặt đất, dư quang trong mắt dần ảm đạm.
Nó đã đến thời khắc hấp hối.
- ...
Long Ngư không còn oán hận, chỉ còn lại một vực sâu nghi hoặc và không hiểu.
Là đối phương đã nói, dù nó buông phòng ngự hay không, kết quả đều giống nhau, vậy tại sao phải uổng công vô ích?
- Ngươi chắc đang cảm thấy rất khó hiểu phải không, cảm thấy lời của ta mới nói vừa rồi thật sự vô nghĩa.
Trần Thư nhếch mép cười một tiếng, nói:
- Ta làm như vậy, chỉ là đơn thuần là… căm ghét ngươi thôi, có vấn đề ư?
- ...
Hai mắt Long Ngư trừng lớn, lửa giận trong lòng lại nổi lên, thậm chí trong mắt nó còn xuất hiện “hồi quang phản chiếu”.
- Được rồi, đừng vùng vẫy nữa.
Trần Thư liếm môi một cái, nói:
- Đại lực, chuẩn bị dầu muối tương dấm, ta sẽ đích thân làm lão hữu siêu độ!
- ...
Long Ngư phun ra một ngụm máu lớn, nhìn con người trước mắt, giống như đang nhìn thấy một ác ma.
Nó tưởng rằng chỉ có Hung Thú mới không có nhân tính, thì ra một số con người cũng không có…
Nửa giờ sau.
- Không hổ là lão bằng hữu của chúng ta, thịt ngon thật!
Hai người ngồi trên đầu Tiểu Hoàng, chính giữa là một bàn nướng bốc khói nghi ngút, phía trên là những miếng thịt cá tươi ngon…
- ...
Khóe miệng Đại Lực giật một cái, nói:
- Chúng ta ăn thì ăn, ngươi có thể đừng nói chuyện một cách biến thái như vậy hay không?
- Vậy ngươi nói đi mềm hay không mềm?
- Mềm!
- ...
Một ngày sau.
- Mười lăm bình Đạn Hạt Nhân tăng cường, một trăm năm mươi tám Tiểu Đạn Hạt Nhân, ba mươi hai bình Tử Vong Dược Tề…
Trần Thư ngồi trên đầu Tiểu Hoàng, đang kiểm tra lại số lượng dược tề của chính mình, hệ thống thì vẫn không ngừng sắp xếp.
Bây giờ hắn đã trở thành tay buôn bán vũ khí lớn nhất toàn cầu!
Những kẻ buôn bán vũ khí khác, trong kho hắn không có gì ngoài Đạn Hạt Nhân…
Giờ phút này.
Đại Lực chuyên chú nghiên cứu quyển sổ trong tay, bộ dáng rất nghiêm túc, không ngừng suy xét suy tính của chính mình.
Nửa ngày, hắn vặn vẹo cái cổ một chút, thuận miệng hỏi:
- Trần Thư, chúng ta bây giờ đi đâu ăn cướp?
- Sao là ăn cướp?
Trần Thư liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Cái này gọi là đi thu thập tài nguyên có một chút thô lỗ thôi!
- Ta nghĩ kỹ rồi, Bắc Linh Thất Quốc cách Hắc Châu gần nhất, chúng ta tới nơi đó ăn cướp… À… Thu thập tài nguyên!
- ...
Đại lực đen mặt, không thèm để ý lời Trần Thư nữa, tự mình xem xét các ghi chú.
Lại trôi qua nửa ngày.
Hai người mới thong thả đi đến Hắc Châu đại lục.
- Mẹ nó, kiêu ngạo gì chứ?
Trần Thư bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về phía xa xa, trong mắt đã có một tia kinh hãi.
Chỉ thấy bầu trời ở Hắc Châu đại lục đã biến thành một màu u ám, phả vào mặt là khí tức tử vong, làm tinh thần con người sợ hãi, khắp nơi trong đại lục, một luồng khí đen không ngừng phả xuống, mười phần quỷ dị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận