Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 882: Vừa lúc ngươi có thể tẩy trắng (2)

- May là ta ở gần đó đấy, nếu không tiểu tử ngươi no đòn rồi!
- Không có cách nào khác mà, Liễu lão sư!
Trần Thư thở dài rồi nói:
- Ta luôn tuân thủ pháp luật, không dám gây chuyện.
- Vấn đề là con hàng này đi ị ngay trên đầu của ta, hơn nữa còn kêu ta lấy giấy cho hắn ta, ta thật sự không nhịn nổi nữa!
- Tiểu tử ngươi đang nói cái gì đấy hả?
Liễu Phong lắc đầu mà nói:
- Lão tử của hắn ta là Ngự Thú Sư Vương Cấp đấy, ngươi chọc được hắn ta sao?
Trần Thư cười rồi nói:
- Không phải còn có ngươi và Tần hiệu trưởng sao?
- Chúng ta không quản được đâu!
Liễu Phong xua tay, dáng vẻ không muốn dính dáng vào chuyện này.
Trần Thư bình thản mà nói:
- Vậy thì ta sẽ để bom hạt nhân tới chủ trì công đạo!
- ?
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, hình như thật sự không quản không được thì phải…
...
Sau khi Trần Thư trở lại Học Phủ thì bắt đầu thành thật mà phối trí dược tề.
Vừa lúc ở buổi đấu giá đã mua hơn trăm triệu dược liệu Bạch Ngân cũng đủ để cho hắn dùng một hai tháng.
Thời gian dần trôi qua, bởi vì hắn im hơi lặng tiếng nên Hoa Hạ Học Phủ thậm chí là cả Kinh Đô cũng đều trở nên yên bình trở lại.
Mặc dù Thạch Tử Minh muốn trả thù, nhưng Trần Thư vẫn luôn ở trong Học Phủ nên hắn ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Ngược lại thì Bạch Dương năm ba lại vô duyên vô cớ bị đánh một trận…
Phục Tô Lịch năm 983, ngày 21 tháng 1.
- Lại sắp bước sang năm mới rồi…
Trần Thư duỗi cái lưng mệt mỏi rồi đi đến ghế sô pha trong phòng khách.
Hơn hai tháng này, hắn lại cho Khế Ước Linh nuốt không ít dược tề, nhất là đã đút đầy mấy Nguyên Tố Dược Tề như Hàn Băng, Cuồng Phong cho Husky.
Mặc dù bên trong những phần thưởng của nhiệm vụ mà Liễu Phong đã cho hắn, chỉ cần hắn giành được ngôi quán quân thì đã có thể cung cấp dược tề Bạch Ngân vô giới hạn rồi, thế nhưng nếu bây giờ hắn không đút dược tề để tăng thực lực lên thì chưa chắc đã có thể giành được quán quân.
Cũng chỉ có thể đến lúc đó rồi xin bồi thường sau…
- Cuối cùng cũng đến lượt thi vòng loại thứ hai của ta rồi.
Trần Thư giãn gân giãn xương ra, chỉ cần thắng thêm một trận nữa thì về cơ bản sẽ chốt được suất thi đấu chính thức rồi.
- Cũng không biết mấy người A Lương có ăn ý với nhau hay không nữa?
Hắn nhìn về phía phòng của Vương Tuyệt, từ bên trong truyền ra tiếng cười he he, thật sự khiến cho hắn không thể nào hiểu được…
Đúng lúc này, trên ban công xuất hiện một con Đại Tri Chu, Liễu Phong trực tiếp nhảy vào phòng.
Khóe miệng Trần Thư giật giật mà nói:
- Ta nói chứ Liễu lão sư, ngài có thể đi vào bằng cửa chính được không vậy?
- Ta gõ cửa thì tiểu tử ngươi sẽ mở cửa sao?
Liễu Phong lắc đầu rồi mở miệng nói:
- Tết này ngươi có kế hoạch gì không?
- Hả? Làm gì cơ?
Trần Thư nhướng mày mà nói:
- Không phải ngươi định mời ta ăn đấy chứ?
- Đương nhiên có thể!
Liễu Phong vỗ ngực rồi vô cùng hào sảng mà nói vậy.
- ?
Trần Thư hơi giật mình, lập tức trở nên cảnh giác.
Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp!
Liễu Phong cười quỷ dị mà nói:
- Ta đã xem qua lịch rồi, ngày mai ngươi đấu vòng loại xong thì mấy tháng tiếp theo đều sẽ không có chuyện gì để làm cả, trận đấu chính thức sẽ diễn ra vào nửa cuối năm nay.
Trần Thư nói:
- Ai nói ta không có chuyện gì làm? Ta muốn học tập!
- Học tập?
Khóe miệng Liễu Phong giật giật mà nói:
- Học kỳ này sắp kết thúc rồi, ngươi đã giở sách lần nào chưa?
- Ta…
Trần Thư lập tức ngây ngẩn cả người, hình như… chưa giở lần nào thật!
Liễu Phong nói tiếp:
- Gần đây phương bắc có một Dị Không Gian cấp nguy hiểm thất thủ nên cần người đi qua trấn áp!
- Thất thủ? Ta chưa từng nghe thấy thì phải!
Trần Thư gãi đầu, nếu như có hung thú xâm lấn thành thị thì chỉ sợ đã bị mọi người biết hết rồi mới đúng.
- Là Dị Không Gian bên ngoài lãnh thổ nước ta.
Liễu Phong giải thích:
- Thường thì chúng ta cũng không phái quá nhiều người đến những Dị Không Gian ở vị trí này, hung thú cũng sẽ không tự tìm cái chết mà xâm lấn.
- Nhưng gần đây toàn bộ Dị Không Gian đều xảy ra vấn đề, vô số hung thú điên cuồng tấn công tuyến phòng thủ phía bắc của đất nước chúng ta!
- Một Dị Không Gian cấp nguy hiểm thôi chứ có gì đâu.
Trần Thư không để ý mà nói:
- Các ngươi phái một Hoàng Kim Cấp đi thì chẳng phải sẽ giải quyết nhanh gọn ư?
Liễu Phong lắc đầu rồi nói:
- Số lượng hung thú quá nhiều, hơn nữa còn trải rộng khắp tuyến phòng thủ phía bắc nữa, Hoàng Kim Cấp không có tác dụng gì mấy.
- Một Bạch Ngân Cấp như ta thì cũng vô dụng thôi!
Trần Thư nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn để cho ta dùng bom hạt nhân à?
- Thôi dẹp đi nhé!
Liễu Phong trừng mắt rồi nói:
- Không được dùng bom hạt nhân, lỡ như tác động gì đến lục địa thì…
Trần Thư nói:
- Vậy thì ta không đi đâu.
- ...
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, thì ra ngươi chiến đấu là vì bom hạt nhân đấy à…
Bạn cần đăng nhập để bình luận