Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 105: Trợ thủ đưa đến cửa?

Phụ trách: Vô Tà Team
- Nựu Nựu, nếu như có dì nào đến thì cứ bảo nàng ta lên tầng tìm ta, biết chưa?
Trần Thư xoa đầu Nựu Nựu, đưa cô bé về nhà.
Về đến nhà, hắn tiện tay ném ví của Hách Mỹ Lệ sang một bên, không thèm để ý tới nữa.
Nếu cảnh sát tìm đến cửa thì sẽ trả lại cho đối phương, nhưng bất luận là gọi cảnh sát hay là xem camera đều là chuyện rắc rối.
Làm người xấu thì Trần Thư có biện pháp.
Hắn về phòng, triệu hồi ra Golden Slime.
Hoàn thành lựa chọn vừa rồi, hắn thành công đột phá lên Ngự Thú Sư cấp sáu, các thuộc tính khác của Slime cũng đồng thời tăng lên, cho đến tiếng ngáy cũng to hơn bình thường.
Mà điều khiến hắn thấy bất ngờ là, kỹ năng “Trùng Phong” của Slime tự động tăng thêm một bậc.
Mỗi lần đột phá đều có xác suất khiến Khế Ước Linh lĩnh ngộ được kỹ năng mới hoặc thăng cấp kỹ năng vốn có.
Tuy xác suất thăng cấp kỹ năng so với lĩnh ngộ kỹ năng cao hơn một chút nhưng đều ít đến đáng thương.
Đặc biệt là đối với một Khế Ước Linh cấp F.
- Nhất định phải cố gắng, sau này đụng nát mấy đám tôm tép.
Trần Thư vỗ đầu Slime, lấy nguyên liệu ra chế thuốc.
Đến buổi chiều ngày thứ 2, Slime mới có thể tiêu hoá hết dược tề, lực phòng ngự và cơ thể đều tăng vọt được một đoạn.
Nếu sử dụng Cự Đại Hóa thì Slime sẽ có hình thể đáng sợ lớn gần mười mét, đa số Khế Ước Linh Hắc Thiết Cấp đều không đạt đến kích thước như vậy.
Thực lực tuy còn cách xa Hắc Thiết Cấp, nhưng ít nhất có cảm giác áp bách mạnh!
Khế Ước Linh của ta rất lớn, đối thủ có khi không thể chịu được.
Lúc xế chiều, Trần Thư và Trương Đại Lực nằm trên sofa chơi game cả buổi chiều, thành công chơi từ hạng Vàng lên Bạch Kim.
- Ta nói này Đại Lực, ngươi chơi hố quá vậy?
Trần Thư không nhịn được mà oán giận, hai người chơi với nhau cả chiều mới thắng được một ván,
Ván đó bên kia còn có hai người treo máy…
- Sao ta lại hố được, bây giờ ta chơi dã chiến không bế quan nữa rồi.
Trương Đại Lực phản bác.
- Ừ, không ở trong rừng nữa, bắt đầu chực đường lính rồi.
Trần Thư hít sâu một hơi nói
- Đi chực đường lính không sai, nhưng người đi rừng mà chực được một chiếc huy chương vàng ở đường giữa thì cũng quá đáng lắm đấy.
- …
Trương Đại Lực hồi lâu không cất lời, lúc sau mới nói:
- Đây là lý do mà ngươi báo cáo ta?
- Ta là vì dân trừ hại!
Trần Thư đột nhiên nghĩ đến cái gì đó:
- Đúng rồi, ngày mai ta muốn đi tìm Tạ Tố Nam, ngươi có muốn đi cùng không?
- Ta? Ta không đi, lại phải tham gia huấn luyện Linh Trù.
- Có tự tin không?
Trần Thư hỏi.
Trù nghệ của Trương Đại Lực tuy rất cao, nhưng Linh Trù muốn khảo nghiệm cách xử lý thịt của hung thú, độ khó rất lớn.
- Miễn cưỡng thi đứng nhất đi.
Trương Đại Lực lắc đầu, bộ dạng không hài lòng với bản thân.
- Đúng rồi, dì và thúc thúc khi nào mới về, ta đói rồi.
- Ngươi chực đường lính xong giờ còn định ăn chực luôn à!
Đúng lúc này, cửa mở ra.
Bố mẹ của Trần Thư về đến nhà, nhưng ngoài hai người họ còn có cảnh sát và một cô bé.
- Ô, thừa nhận là ví của ngươi rồi à, hiệu suất phết nhỉ.
Trần Thư ngay lập tức nhận ra đối phương, chính là Hách Mỹ Lệ hôm qua.
- Trần Bì, nói chuyện cẩn thận!
Bố Trần Bình quát một câu.
- Chào chú cảnh sát!
Trần Thư đứng dậy cười, căn bản không thèm để ý Hách Mỹ Lệ.
Hách Mỹ Lệ lúc này cũng không có sự phách lối như ngày hôm qua, thậm chí nhìn thấy Trần Thư còn có ám ảnh tâm lý.
Cảnh sát nói:
- Chào Tiểu Trần, đã có kết quả điều tra rồi, Hách nữ sĩ nhớ nhầm số tiền bên trong đó, điện thoại cũng là không cẩn thận làm vỡ.
- Nếu được thì có thể làm phiền trả lại ví cho cô ấy.
Trần Thư gật đầu, lấy ví từ trong thùng rác trong phòng ra, nói:
- Trả cho ngươi cũng được, xuống dưới xin lỗi Nựu Nựu đi.
- Ngươi có biết ngươi đang tàn hại đoá hoa của tổ quốc không? Dì!
Trần Thư ngữ khí nghiêm khắc chất vấn.
Hách Mỹ Lệ trầm mặc không nói, gật gật đầu.
Trần Thư lười tính toán với nàng ta, trả ví lại cho đối phương.
Sau khi hai người rời đi, ba người lập tức hỏi Trần Thư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi hắn giải thích, Trương Đại Lực đột nhiên đập bàn:
- Ban ngày sao không đánh nàng ta một trận?
Trần Thư nhìn qua, bộ dạng tư tưởng lớn gặp nhau.

Buổi sáng sớm ngày thứ hai, Trần Thư liền đến đường Hà Phi, chuyển bị giải quyết chuyện buôn thuốc giả.
Lúc hắn đi đến giao lộ, một âm thanh đột nhiên vang lên.
- Trần Thư!
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa chạy đến.
- Hạ Băng?
Trần Thu nhìn về phía uỷ viên học tập ngày trước, thoáng cái là nhận ra được.
- Trùng hợp thế? Sao ngươi lại ở đây?
- Ta sống ở đây.
Hạ Băng giải thích,
- Ta vẫn còn nợ ngươi tiền mà không phải sao? Hôm nay ta muốn trả.
- Không cần gấp, ta cũng đâu có thiếu tiền!
Trần Thư hào sảng liền nói:
- Đúng rồi, Siêu Tin hay là tiền mặt?
- …
Hạ Băng không nói nên lời, ta còn tưởng ngươi không gấp thật cơ đấy.
Hơn nữa cũng không phải ta muốn trả gấp, mà mỗi ngày đều có lãi nữa.
- Chuyển qua ngân hàng đi.
Hạ Băng nói:
- Lúc đó ta nợ ngươi 12 vạn, tính theo lãi ngân hàng thì tầm…
- Lãi thì không cần đâu.
Trần Thư hào phóng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận