Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 639: Tội phạm ca hôm nay lại để ngươi lên trời

- Học trưởng, nếu không có chuyện gì nữa thì mau đi đi, nếu để gian phòng riêng đợi thêm lát nữa thì sẽ không còn nữa đâu!
Tô Hàn bối rối hỏi:
- Cái gì? Không còn cái gì?
Tô Hàn có chút bối rối, nhất thời không hiểu rõ lời nói của Trần Thư.
Nhưng nhìn thấy đối phương đã đóng cửa nhà vệ sinh lại, hắn chỉ có thể chịu thua rồi rời khỏi nhà vệ sinh.
- Dám điên cuồng với ta, đúng là trẻ con không hiểu sao bông hoa kia lại hot như vậy!
Trần Thư đi vào trong nhà vệ sinh, lấy ra hai bình Dược Tề.
Một bình là Phi Hành Dược Tề màu trắng, một bình là Tàng Hình Dược Tề không màu.
Nếu như đang ở Dị Không Gian thì Trần Thư sẽ trực tiếp ném đạn hạt nhân.
Nhưng nghĩ lại đây là nội thành Kinh Đô nên hắn mới không tùy tiện sử dụng Bạo Tạc Dược Tề.
Tại thời điểm này, ở gian phòng riêng.
- Bạch Dương, ngươi thật sự phải chăm sóc muội muội cho tốt!
Lăng Trần mở miệng nói, có chút không quen bộ dáng ương ngạnh của huynh muội Bạch Dương.
Bây giờ Trần Thư không thể tham gia câu lạc bộ.
Ánh mắt hắn ta sắc bén, nhìn thẳng vào Bạch Dương, mở miệng nhắc nhở:
- Nếu như có chuyện gì xảy ra, hoặc phạm pháp thì ta sẽ bắt ngươi đầu tiên.
- Lăng lão đại, ta sai rồi!
Bạch Dương đứng dậy, rót đầy một ly rượu cho Lăng Trần, mỉm cười nói:
- Ta sẽ chăm sóc tốt cho muội muội ta, Lăng lão đại không nên so đo với ta!
Lăng Trần lắc đầu, định nhắc nhở thì Tô Hàn đi vào:
- Lão đại, ngươi có thể nói chuyện với ta một chút không?
- Hừ!
Lăng Trần vẫn không lên tiếng, Bạch Dương hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là xem hắn và Trần Thư đứng chung một chỗ.
- Có chuyện gì?
Lăng Trần nhướng mày, cùng uống với Bạch Dương một ly rồi ra ngoài với Tô Hàn.
Bạch Dương đang thương lượng với Yến Hạo Nhiên điều gì đó, khóe miệng bất ngờ hiện lên một nụ cười lạnh.
Hai người Tô Hàn đi đến trước cửa nhà hàng.
- Lão đại, ta nghĩ không cần thiết phải đắc tội với Trần Thư vì Bạch Dương đâu!
Tô Hàn mở miệng nói, mặc dù hắn không thể hiện ra bên ngoài nhưng trong lòng hắn vô cùng chấn kinh đối với thiên phú của Trần Thư.
Chỉ còn một năm rưỡi nữa thôi là sẽ diễn ra sự kiện Thái Thanh Sơn, mà Trần Thư đã phát triển đến mức này.
Thậm chí hắn còn cảm thấy thiên phú của Trần Thư còn hơn cả Lăng Trần!
- Thực ra ta cũng hiểu!
Lăng Trần thở dài, đội trưởng thành phố Lam Hải Dương Sa cũng rất coi trọng Trần Thư.
- Vậy ngươi còn…
Tô Hàn mở miệng nói, ánh mắt có chút khó hiểu.
Vừa rồi Bạch Dương cố ý khiêu khích Trần Thư, tuy rằng Lăng Trần cũng không giúp đỡ ai, nhưng thực ra hắn ta cũng có thành kiến với Bạch Dương.
Suy cho cùng thì Trần Thư cũng là khách mà đích thân hắn ta mời tới vì vậy Lăng Trần cũng nên giữ lại.
- Mặc dù Bạch Dương chỉ là năm thứ hai đại học, nhưng hắn ta đã quá thân với đám người Yến Hạo Nhiên, không ít người trong câu lạc bộ đã ở trong nhóm với bọn hắn, ta thật sự không dễ xử lý!
Bây giờ Lăng Trần đã là Ngự Long Vệ, đương nhiên sẽ không có thời gian quản lý câu lạc bộ, uy tín của hắn ta thực sự đã giảm sút một chút.
Lăng Trần nhìn lên phía bầu trời đêm, mở miệng nói:
- Chuyện này ta sẽ tìm cách giải quyết!
- Vả lại, ngươi nên làm tốt Trấn Linh Quân, trở thành Bạch Ngân Cấp trước đi rồi nói tiếp!
Lăng Trần vỗ vai Tô Hàn nhắc nhở:
- Không nên xung đột với đám người Bạch Dương, đặc biệt là Yến Hạo Nhiên, toàn bộ Hoa Hạ học phủ không có ai dám khiêu khích hắn ta…
- A!
Đột nhiên có một tiếng hét thảm vang lên!
Lăng Trần và Tô Hàn đều sững sờ, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ầm!
Một bóng người trực tiếp bay ra, nặng nề rơi ngã xuống mặt đất, thậm chí còn lăn mấy vòng, lộ ra dáng vẻ vô cùng chật vật!
- Tình huống gì đây?
Hai con ngươi của Lăng Trần rụt lại, chính là thiên tài đứng đầu Yến Hạo Nhiên mà hắn ta vừa nhắc tới…
Cái mẹ nó vừa mới khen xong ngay giây sau lại bị đánh cho tơi bời?
- Lão đại!
Thần sắc Yến Hạo Nhiên kinh ngạc, trong mắt hiện lên một chút sợ hãi, nói:
- Hình như có quỷ á!
- Ngươi đang nói cái gì vậy?
Khóe miệng Lăng Trần giật giật, mẹ nó ngươi đã tiếp nhận chín năm giáo dục bắt buộc, lại còn đi học bốn năm ở Hoa Hạ học phủ,
Không tin vào khoa học mà tin vào mê tín sao?
Ngay lúc này, vài bóng người đồng loạt bay ra, rõ ràng là bị người đá ra ngoài.
- Oái! Cái mẹ nó!
Bốn người bọn họ lăn thành một quả bóng, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm nhà hàng.
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Bạch Dương đâu?
Thần sắc Lăng Trần khẽ giật mình, trong mắt hiện lên tia tức giận.
Lại còn có người dám gây chuyện trước mặt hắn ta chứ!
- Lão đại, mau đi cứu Bạch Dương thôi!
Một tên Bạch Ngân Ngự Thú Sư nói:
- Xem ra là có Khế Ước Linh Ẩn Thân!
Lăng Trần bước tới, vội vàng trở lại nhà hàng.
Nhân viên phục vụ nhà hàng lúc này mới hoảng hốt nhìn chằm chằm vào bên trong gian phòng riêng.
- A a a~
Chỉ nghe thấy gian phòng riêng mà Lăng Trần đặt đã đóng cửa, bên trong không ngừng truyền ra những tiếng kêu gào thảm thiết, hơn nữa còn nghe rất trầm bổng du dương…
- Bạch Dương hình như có chút năng khiếu âm nhạc…
Bạn cần đăng nhập để bình luận