Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1386: Bây giờ ta không phải là mồm mép vương giả rồi sao?

- Ngoan ngoãn thăm dò di tích, không cần để ý những chuyện khác.
- Liễu lão sư, ngươi nói xem, có thể bọn hắn đang giấu đại chiêu gì hay không?
Trong mắt Trần Thư hiện lên vẻ lo lắng, một Vương Cấp đúng là không gánh nổi hắn…
- Cái này à… Cũng không phải không thể.
Liễu Phong sờ cằm nói:
- Nhưng bây giờ tổ chức phạm tội đều không có động tĩnh gì, ta đoán là do Thi Đấu Thế Giới đã tổn thất không nhỏ nên lần này chưa chắc đã ra hành động.
- Điều này cũng đúng.
Trần Thư đồng ý gật đầu. Lần trước Cứu Thế Giáo Hội mới tổn thất thê thảm vô cùng.
Hắn thoải mái nằm trên lưng chim, nhìn lên bầu trời đêm, chậm rãi chìm vào mộng đẹp…
Buổi trưa ngày hôm sau.
Hai người Trần Thư đã vượt qua lãnh địa của Tuyết Quốc và chính thức tiến vào vùng đất Cực Bắc.
Bởi vì môi trường và khí hậu ở Cực Bắc quá khắc nghiệt, đây là vùng đất không có người ở trên Lam Tinh, và ngay cả Ngự Thú Sư cũng sẽ không mạo hiểm đến đây.
Mặc dù là phân bố đủ loại Dị Không Gian thuộc tính Thủy cao cấp, nhưng thứ không thiếu nhất trên Lam Tinh là Dị Không Gian, chính vì vậy rất ít người đi đến Cực Bắc.
- Đệch sao cái nơi quỷ quái này càng ngày càng lạnh thế này.
Liễu Phong nhìn những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, không khỏi xoa xoa đôi bàn tay.
Ngay cả thân thể Vương Cấp cũng cảm nhận được cái lạnh, điều này cho thấy rằng môi trường ở đây rất khắc nghiệt.
- Này, Trần Thư, dậy đi!
Liễu Phong liếc nhìn Trần Thư đang ngủ say sưa thì lập tức đánh thức hắn.
- Ối… Tới rồi sao…
Trần Thư xoa xoa đôi mắt lim dim của mình, theo bản năng liếc nhìn xung quanh.
- Vừa mới tới Cực Bắc, nhanh lên!
Trong mắt Liễu Phong hiện lên một tia kỳ quái, hắn ta nói:
- Tên chết tiệt nhà ngươi thật sự không thấy lạnh sao?
Chỉ thấy Trần Thư vẫn mặc một chiếc áo tay dài đơn bạc, nhưng cũng không có dấu hiệu run rẩy.
- Lạnh hả? Ta thấy cũng ổn mà.
Trần Thư có hơi giật mình, mở hai tay ra, ngay lập tức cảm thấy gió lạnh rít gào.
- Liễu lão sư, không phải ngươi hơi yếu rồi đấy chứ?
- Yếu? Ta chính là một Vương Cấp đấy có thể yếu hay sao?
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, theo bản năng phản bác, sau đó nói tiếp:
- Nhưng vấn đề là nhiệt độ ở đây đã âm mười độ rồi, ngươi thật sự không cảm thấy lạnh chút nào hay sao?
- Hoàn toàn không có!
Trần Thư nhếch mép cười, nói tiếp:
- Ta chỉ cảm thấy bốn mùa đều giống như mùa xuân, thậm chí là còn có chút ấm áp nữa.
- Hả?
Liễu Phong nhìn hắn, trong mắt hiện lên một chút suy nghĩ kèm theo vẻ nghi hoặc.
Giây tiếp theo, hắn ta bước tới rồi lập tức chuẩn bị xé toạc ống tay áo dài của Trần Thư.
- Ôi đệt, Liễu lão sư, ngươi cũng là tên biến thái à?
Trần Thư vội vàng muốn vùng vẫy, nhưng lại bị giam cầm.
- Biến thái cái rắm!
Liễu Phong trực tiếp vén quần áo của Trần Thư lên, quả nhiên nhìn thấy một bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng.
Hắn ta nói:
- Nhờ thứ này sao?
- Ấy…
Trần Thư không ngờ rằng chỉ một ánh mắt là có thể nhìn thấu tất cả rồi, nói:
- Mặc dù đồ bệnh nhân có chút tác dụng, nhưng chủ yếu vẫn là thân thể của ta có thể chống lại được.
Liễu Phong vỗ đầu hắn nói:
- Bớt lại đi! Mau đưa cho ta một cái!
- Liễu lão sư, ngươi cũng mặc?
Trần Thư sững sờ trong chốc lát, thậm chí còn không thể tin được.
Hắn qua lại quan sát Liễu Phong tới lui một chút, chậm chậm nói:
- Liễu lão sư, tư tưởng của ngươi cuối cùng cũng thăng hoa rồi!
- Xéo đi!
Khóe miệng Liễu Phong giật giật nói:
- Nơi này lạnh hơn ta dự đoán, lại không mang theo quần áo chống lạnh đặc thù.
Mặc dù thân thể của hắn ta không có tổn hại gì, nhưng ai lại muốn chịu đựng cơn rét lạnh này kia chứ…
- Được, vậy ta sẽ đưa cho ngươi một bộ đồ bệnh nhân 3.0 do Tiểu Tinh chế tạo! Phòng lửa phòng lạnh phòng đạn hạt nhân!
Nói xong, vẻ mặt Thỏ Không Gian ngay bên cạnh hắn khẽ biến đổi, ném ra một bộ đồ bệnh nhân mới tinh.
- Nhớ kỹ, không được nói với người khác đấy!
Trần Thư không nhịn được phản bác:
- Lão sư, cái này có gì đâu mà mất mặt chứ…
- Người bình thường đều cảm thấy mất mặt.
Liễu Phong nhanh chóng mặc bộ đồ bệnh nhân vào, lập tức cảm thấy vô cùng ấm áp, mặc kệ gió lạnh xung quanh.
- Không tệ.
Hắn ta vỗ vỗ quần áo trên người, một lúc sau mới thật sự cảm thấy mình như tìm được bảo bối vậy.
- Đương nhiên rồi, Tiểu Tinh đã nghiên cứu nhiều năm như vậy mà.
Ngược lại Trần Thư không hề ngạc nhiên, bất cứ ai mặc bộ đồ bệnh nhân vào đều sẽ bị thuyết phục ngay…
Liễu Phong tán thành gật đầu đồng ý, sau đó nói tiếp:
- Đúng rồi, Trần Bì, tại sao vừa rồi ngươi lại nói ta cũng là một tên biến thái, chẳng lẽ còn có ai khác nữa sao?
- Ấy… ngoại trừ ta ra, những người khác đều là biến thái!
Trần Thư nhún vai thản nhiên đáp, nhưng ánh mắt lại ngắm nhìn về phía cảnh xa xa, trong lòng hiện lên một tia chờ mong.
Vào buổi chiều, Trần Thư từ xa nhìn thấy một ngọn núi tuyết mênh mông hùng vĩ, trên đó trải rộng đầy sương trắng, khiến cho người nhìn không thể phân rõ được.
Mà trong sương trắng bốn phía, vây quanh bởi đủ loại Khế Ước Linh lớn mạnh, chủ nhân của bọn nó đều mang vẻ chờ mong, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận