Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 271: Không còn đường lui đáng nói (1)

Khóe miệng Tạ Tố Nam giật giật, hắn mở miệng hô lên:
- Mẹ nó, ngươi làm vậy là phạm pháp, biết không hả?
Lần trước, một phần sáu của Hàn Băng Hạp Cốc trực tiếp bị nổ nát, đến bây giờ vẫn đang trong trạng thái đóng cửa.
Nếu hắn dám gây nổ trong thành phố Nam Giang thì chắc chắn sẽ gây ra vô số thương vong, hắn thật sự sẽ bị xem như phần tử khủng bố.
- Không sao, ta biết đúng mực.
Trần Thư xua tay, không để ý nói:
- Ha… ha…
Hai người cười khan một tiếng. Mẹ nó chứ, nếu ngươi mà biết giới hạn thì Hàn Băng Hạp Cốc đã không bị đóng cửa tới bây giờ rồi.
Hai người Tạ Tố Nam thử khuyên nhủ:
- Trần Bì, hay là ngươi suy nghĩ thêm đã?
Hiện tại đang đứng trên đất Lam Tinh, Trấn Linh Cục sẽ đặc biệt điều tra về việc này.
- Không còn đường lui đáng nói!
Trần Thư kiên định lắc đầu, dược tề trong tay chỉ là phiên bản thu nhỏ, chắc chắn lực nổ không bằng lần trước.
Hơn nữa, thứ này sẽ hết hạn sau ba ngày, nếu không cho nó nổ thì quá hạn mất!
Với lại, phần thưởng bổ sung chính là Bạo Tạc Dược Tề đích thực, có thể giữ được mãi mãi.
Như vậy là tương đương với vũ khí hạt nhân, có lẽ ta không cần nhưng không thể không có.
Hắn vừa dứt lời, hai mắt của Biến Dị Lôi Điểu dưới chân ba người đã phóng ra ánh sáng, thậm chí còn tạo ra một đôi cánh ngưng tụ từ quang ảnh, đuôi cũng bắt đầu tỏa khói…
Biến Dị Lôi Điểu lập tức tiến vào trạng thái triển khai toàn bộ tốc độ.
Ánh mắt Trần Thư nhìn xuống đàn Hỏa Xà ở dưới, trong mắt có sự hung ác.
Trần Thư suy tư trong chốc lát.
- Kéo dài khoảng cách trước!
Hắn không ném bừa dược tề ra, lỡ như phạm vi phát nổ rất lớn thì chẳng phải rất dễ ảnh hưởng đến ba người à.
Hai cánh của Biến Dị Lôi Điểu rung lên, nó bay cao lên trời hơn trăm mét.
Xì xì…
Trong tích tắc, Hỏa Xà Lãnh Chúa ở dưới bất ngờ phun ra một hỏa cầu đáng sợ.
Cũng may, tốc độ của Biến Dị Lôi Điểu rất nhanh nên có thể dễ dàng tránh thoát được.
Hỏa Xà Lãnh Chúa ngửa mặt lên trời gào thét, trong mắt tràn ngập sát ý, nhưng nó không thể làm gì hơn.
Mặc dù nó là Hắc Thiết Cấp, nhưng nó lại không có cách nào thương tổn đến ba người trên không trung.
- Ai bảo ngươi phách lối làm gì!
Trần Thư lại nắm bắt cơ hội mà mạnh mẽ ném dược tề ra.
Đúng lúc này, Hỏa Xà Lãnh Chúa mở to miệng, Bạo Tạc Dược Tề cỡ nhỏ bị nó nuốt chửng.
- Chạy mau!
Một giây sau, không cần Trần Thư nhắc nhở, Biến Dị Lôi Điểu lắc mông một cái, lập tức lao vụt ra như một mũi tên, biến thành một vệt sáng màu xanh lam rồi bay mất.
Ba người nắm chặt lông của Lôi Điểu nhưng đồng thời cũng không quên lấy điện thoại di động ra… chụp ảnh.
Chắc chắn trong cơ thể Hỏa Xà Lãnh Chúa có đủ nhiệt độ cao, Bạo Tạc Dược Tề bắt lửa gần như ngay lập tức.
- Nghệ thuật chính là một vụ nổ!
Trong chốc lát, Hỏa Xà Lãnh Chúa đang ngửa mặt lên trời rít gào lập tức trợn to hai mắt, thậm chí còn có máu chảy ra ào ạt từ mắt nó, trông vô cùng đáng sợ.
Những con Hỏa Xà còn lại lũ lượt vây tới, bọn chúng không biết Lãnh Chúa đang mắc bệnh gì.
Giây tiếp theo, cơ thể của Hỏa Xà Lãnh Chúa nứt ra từng khúc giống như đồ sứ bị vỡ, nhiệt độ cao kinh khủng lập tức tràn ngập và nuốt chửng cơ thể của nó.
Tất cả Hỏa Xà đều ngoái đầu nhìn lại. Trong ánh mắt kinh ngạc của chúng, Lãnh Chúa của tộc đàn đột nhiên phát nổ…
Rầm rầm rầm!
Cho dù là thân thể cấp Lãnh Chúa cũng không thể chống lại Bạo Tạc Dược Tề, nếu như nó không nuốt vào bụng thì có lẽ còn có thể sống sót.
Nhưng đáng tiếc, nó đã nuốt mất một quả bom hạt nhân, đó chính là chết thảm đến không thể thảm hơn!
Tàn dư của vụ nổ lập tức lan ra, số Hỏa Xà còn lại cũng chịu ảnh hưởng.
Ngay khi ánh sáng trắng chói lọi chạm vào cơ thể thì bọn chúng lập tức biến thành từng màn sương mù máu, không còn chút dấu vết tồn tại nào.
Trần Thư nhìn lại, trông cứ như thể xuất hiện một mặt trời đỏ chói chang trên Thái Bình Sơn vậy.
Tiếng nổ vang vọng dữ dội, vậy mà Thái Bình Sơn bắt đầu rạn nứt…
Ngay cả những cư dân trong thành phố cũng có thể chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này.
- Không phải hôm nay trời âm u sao? Sao lại có mặt trời?
- Quả nhiên không thể tin vào dự báo thời tiết mà.
Lúc này, Thẩm Vô Song đang ăn cơm, đảo mắt thì lập tức nhìn thấy mặt trời nhỏ ngoài cửa sổ.
Ánh mắt của hắn ta đột nhiên cứng lại. Hắn ta nhìn cảnh tượng quen thuộc kia, ký ức về Hàn Băng Hạp Cốc lập tức bị đánh thức.
- Con mẹ nó! Đây là?
Hắn ta đột ngột đứng lên, trong mắt tràn ngập bất an và kinh hãi.
- Mẹ nó! Thế nhưng thật sự thả bom ở Lam Tinh ư? Trần Bì đáng chết!
Thẩm Vô Song lập tức vọt ra rồi nhanh chóng lái xe lao về phía hiện trường vụ việc.
Cùng lúc đó, Trấn Linh Cục thành phố Nam Giang cũng tập hợp khẩn cấp, điều động nhiều nhân viên đến Thái Bình Sơn.

Đầu năm mới, một tiếng vang đinh tai khiến cho thành phố Nam Giang phải luống cuống…
Được xem như là đầu sỏ gây ra mọi chuyện nhưng Trần Thư lại hoàn toàn không thèm để ý. Trong Hệ Thống Không Gian của hắn đã có thêm một bình Bạo Tạc Dược Tề nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận