Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1108: Ta liếc mắt một cái là đã nhìn ra ngươi không phải là người rồi

- Là Trần Thư của Hoa Hạ học phủ làm!
Quản lý Lưu gạt đi nước mắt và nói:
- Vốn dĩ bọn ta đang phỏng vấn rất suôn sẻ, nhưng kết quả là hắn không hài lòng với đãi ngộ tiền lương, nói là…
Nói đến đây, giọng hắn ta lại nghẹn ngào…
- Thế nào?
Lão đoàn trưởng cau mày, sau đó quát lên:
- Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì chúng ta đều có thể xử lý hết!
- Hắn… Hắn trực tiếp ném bom hạt nhân ra!
Vừa dứt lời, trong mắt mấy trăm nhân viên tràn ngập uất ức, nước mắt không cầm được mà chảy xuống.
- ?
Lão đoàn trưởng và Vương Sách lập tức ngây ngẩn cả người, thậm chí còn hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề gì đó rồi.
Thế mà lại có người một lời không hợp là ném bom hạt nhân ra ư? Việc này vượt xa lẽ thường quá!
- Tiểu Tần, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy hả?
Lão đoàn trưởng chinh chiến cả một đời người nên đương nhiên khả năng chấp nhận sự việc cũng vô cùng mạnh mẽ.
Lão quay đầu nhìn về phía Tần Thiên, muốn nhận được một lời giải thích.
Nếu như học phủ đứng đầu trong nước bồi dưỡng ra loại học sinh này thì tất nhiên hiệu trưởng cũng khó mà chối tội.
- Lý lão, ta cũng không rõ ràng lắm.
Tần Thiên bị ánh mắt của đối phương nhìn chăm chú vào, trong lòng đột nhiên cảm thấy áp lực.
Lão nghiêm túc nói:
- Mọi chuyện còn cần phải điều tra cho rõ ràng. Nếu chuyện đó là sự thật thì ta sẽ đích thân đi bắt hắn về!
Lão đoàn trưởng gật đầu, sau đó lại nhìn về phía mấy trăm người ở hiện trường mà nói:
- Xin các vị cứ yên tâm, tội phạm sẽ không thể trốn thoát được đâu!
Vốn dĩ trong lòng lão tràn ngập tức giận, thánh địa học phủ mà lại bồi dưỡng ra tội phạm, quả thực chính là đang đánh thẳng vào mặt chính phủ!
Tuy nhiên, sau đó lão lại có chút nghi hoặc. Chỉ bởi vì buổi phỏng vấn diễn ra không suôn sẻ mà trực tiếp ném bom hạt nhân ra ư? Hơn nữa còn ném ở trên Lam Tinh luôn sao? Phim khoa học viễn tưởng cũng không dám viết kịch bản như vậy ấy chứ?
Quan trọng nhất chính là, vẻ mặt của mấy trăm người ở trước mặt đều có chút sợ hãi, cứ như là chuột gặp phải mèo vậy.
Đời này, lão đoàn trưởng đã từng bắt vô số tội phạm, trong lòng gần như lập tức có một loại linh cảm theo bản năng: Đám người này có vấn đề!
Nhưng việc cấp bách trước mắt chính là phải tìm ra Trần Thư cho bằng được!
- Tiểu Trần, Vương Sách, các ngươi ở lại trấn an quần chúng!
Vẻ mặt lão đoàn trưởng vẫn như bình thường, sau đó lại sờ Hắc Sắc Miêu Mễ trong vòng tay của mình.
- Meo!
Phần đuôi của con mèo rạn nứt, hiển nhiên là bị thương không thể chữa được.
Đôi mắt của nó đen như mực, trong đó có một luồng ánh sáng màu trắng lướt qua, ngay lập tức khóa chặt một phương hướng.
- Tiểu Tần, đi thôi!
Hai người lập tức cưỡi lên Khế Ước Linh rồi đi thẳng đến vị trí của hai người Trần Thư…
- Các vị không cần hoảng sợ, mọi chuyện đều có bọn ta lo liệu cho!
Vương Sách duỗi hai tay ra để trấn an mọi người, đồng thời nhìn về phía Trần Thanh Hải rồi lẩm bẩm:
- Lão Trần, có phải ngươi đã biết cái gì rồi đúng không?
- Không biết! Không rõ!
Trần Thanh Hải nhún vai, dáng vẻ ta không thể trả lời được.
Tuy nhiên, trong lòng hắn ta cũng vô cùng chấn động. Mức độ không hợp lẽ thường của Trần Thư lại đánh vỡ dự đoán của hắn ta…
Lúc này, hắn ta chỉ còn lại vui mừng. Vậy mà lão Tần lại muốn sắp xếp nhân vật này vào Ngự Long Vệ nữa chứ, làm thế là muốn hoàn toàn phá hủy hình tượng người thủ hộ của Hoa Quốc mà!
Đúng lúc này, một con Băng Điểu bay tới, Liễu Phong khoan thai tới chậm.
Ai bảo hắn ta chỉ mới là Hoàng Kim Cấp Ngự Thú Sư thôi chứ?
- Lão Liễu tới rồi. Chắc chắn hắn ta rõ ràng mọi chuyện hơn ta nhiều, ngươi có thể hỏi hắn ta!
Trần Thanh Hải chỉ vào Liễu Phong rồi nói:
- Đúng rồi, Trần Thư là học sinh của hắn ta đấy!
Vương Sách mở miệng nói:
- Lão Liễu?
- Đừng nói gì cả, ta muốn yên tĩnh!
Liễu Phong nhắm hai mắt lại, đã hoàn toàn tự đóng rồi!
Vốn dĩ hắn ta còn tưởng Trần Thư chỉ xin nghỉ có một ngày thôi, sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra cả đâu.
Kết quả, tội phạm thì vẫn là tội phạm mà thôi…
...
- Vẫn còn đuổi theo à, chờ lát nữa sẽ có lúc ngươi khóc cho mà xem!
Lúc này, Trần Thư không biết suy nghĩ của những người khác, bây giờ hắn chỉ lo chạy trốn thôi.
- Sắp đến nơi rồi!
Trong tay hắn đang cầm điện thoại di động, trên đó có hiển thị khoảng cách.
Nhưng đúng lúc này, một dáng hình quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
- Hả?
Hai bên hơi giật mình, đồng thời lập tức nhận ra nhau.
- Là ngươi?
Vẻ mặt Bạch Dương chấn động, hắn ta mới đi từ Dị Không Gian ra, ai mà ngờ lại gặp ngay ác mộng trong lòng luôn chứ.
- Cáo từ!
Dứt lời, Bạch Dương trực tiếp xoay người rời đi.
Theo kinh nghiệm mà hắn ta đúc kết được, sẽ chẳng có gì tốt đẹp diễn ra khi đụng phải Trần Thư cả.
- Bạch thiếu, đừng đi mà!
Trần Thư vội vàng điều khiển khiến Slime Trùng Phong đi lên, đồng thời hét lên:
- Ta có một bất ngờ dành cho ngươi này!
- Bất ngờ cái rắm ấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận