Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 106: Hal-le-lu-jah (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Hạ Băng đánh giá từ trên xuống dưới Trần Thư, đây là lời mà ngươi cũng nói ra được à? Không phải bị đoạt hồn rồi đó chứ?
- Ngươi giúp ta một việc!
Trần Thư nhếch mép cười, đôi mắt chuyển động, trông vô cùng xảo quyệt.
Hạ Băng cảm thấy có gì đó không hay:
- Sao ta cảm thấy chẳng phải chuyện tốt gì thế?
Trần Thư chính trực nói:
- Sao thế được? Giúp ta bắt một tên lừa đảo! Bảo vệ an ninh trật tự của thành phố, là thanh niên trung thực dũng cảm của thời đại mới, việc đáng làm thì phải làm!
Hạ Băng do dự trong chốc lát, gật đầu đồng ý:
- Thôi được, coi như cảm ơn ngươi vì đã cho ta mượn tiền đi.
Theo phán đoán của Trần Thư, Vương Bát ca chắc chắn không phải thủ phạm chính, một tên bán bùn thì có thể làm được gì chứ?
Chắc chắn là có người khác, càng có khả năng là dính đến Ngự Thú Sư, người bình thường làm sao có thể lừa đảo lên đến ngàn vạn chứ?
Một mình Trần Thư chưa chắc có thể đối phó, nhưng nếu có thêm Hạ Băng thì sẽ khác.
Khế Ước Linh của nàng là Băng Lang, có đủ công kích và khống chế.
Nếu như đánh không lại vậy thì để Băng Lang kìm chân, dễ cho hắn tiến hành chiến lược rút lui…
Trợ thủ đưa đến cửa, ai có thể từ chối chứ?
- Tạ không thịt!
Trần Thư đi tới trước quầy thịt heo, lúc này Tạ Tố Nam đang khua khoắng con dao chặt thịt.
- Ngươi tới đấy à?
Tạ Tố Nam khẽ ngẩng đầu, lấy từ trong túi tạp dề ra một cặp kính râm, lộ ra vẻ vô cùng thần bí.
- Ngươi có mang theo tiền không?
Hắn hướng mắt nhìn về phía Trần Thư.
Trần Thư toàn thân run lên, trông cứ như người bị bệnh, lộ ánh mắt thâm thúy nói:
- Đương nhiên là có đây, hàng ta muốn thì sao?
- Hàng đây!
Tạ Tố Nam móc từ trong túi tạp dề ra mấy tấm ảnh, mặt sau ngửa lên trên, đặt lên quầy thịt heo.
- Ta muốn xem hàng trước!
Trần Thư lạnh lùng nói.
Bốp!
Hạ Băng ra vẻ hung tợn, ngay lập tức cầm tấm ảnh tới, nói:
- Giữa ban ngày ban mặt, giả vờ làm dân xã hội đen làm cái gì?
- ...
Cả hai người đều không diễn được nữa, Trần Thư nhìn qua một lượt mấy tấm ảnh.
Người trong tấm ảnh chính là Vương Bát ca, tuy là hắn ta mang khẩu trang nhưng cũng dễ khiến người ta lờ mờ nhận ra dáng vẻ hèn mọn của hắn ta.
Lúc này là hắn ta đang ở ngay lối vào căn tin, trên tay xách hai túi đồ lớn.
Một tấm khác là bóng lưng hắn ta lúc rời đi, tấm cuối cùng là ở một công xưởng bỏ hoang.
- Nhất định là hắn ta sống ở đó!
Tạ Tố Nam lấy xuống cặp kính râm dính đầy mỡ heo, lấy tạp dề lau sạch.
Hắn cẩn thận cất mấy tấm ảnh vào túi rồi nói tiếp:
- Ta chỉ muốn nhắc nhở các ngươi thôi, bên trong có Ngự Thú Sư đấy, không chỉ có một đâu!
Trần Thư nhíu mày, vuốt cằm, hơi khó khăn đây…
Tuy là có Ngự Thú Sư nhưng cấp cao nhất cũng chỉ là cấp chín, tuyệt đối không thể là Hắc Thiết Cấp được.
Không có lí nào Hắc Thiết Ngự Thú Sư mà lại lăn lộn đi bán thuốc giả? Điều đó hết sức vô lý!
- Hạ Băng, chúng ta đi thôi!
Trần Thư cầm tấm ảnh, gật đầu ra hiệu.
Trong phút chốc, con dao phay sáng loáng đột nhiên lao tới.
Mùi thịt heo bốc lên, Trần Thư không nhịn được mà hét lớn:
- Giữa ban ngày ban mặt mà ngươi muốn giết người à!
- Ngươi đừng có ở đó mà lảm nhảm! Ta thừa biết ngươi không thành thật rồi! Muốn trộm đồ của ta à?
Tạ Tố Nam giơ tay phải lên định vung dao lên, nào ngờ mỡ heo trơn nên trượt tay văng đi nơi khác.
- Mẹ kiếp!
Trần Thư theo phản xạ lùi về phía sau, né được đòn chí mạng, toát cả mồ hôi hột.
- Ngươi tính chém ta thật đấy à?
- Ê… Ta lỡ… Ta lỡ tay…
Tạ Tố Nam có vẻ lúng túng, không ngờ mình lại mắc sai lầm như vậy, thật may là không có người nào bị thương.
Trần Thư hừ lạnh một tiếng:
- Nói một câu lỡ tay là xong à? Ta xuýt nữa thì mất mạng, ngươi đền bù tổn thất tinh thần cho ta đi!
- Đại ca à, ngươi cũng biết là con dao bay xuống dưới mà, dù thế nào cũng khó mà nguy hiểm đến tính mạng được.
- Ngươi cũng biết là nó bay xuống dưới sao? Trần gia ta lưu truyền đã chín đời nay, nếu bị tuyệt tự, tổ tiên ta tối tối nhất định sẽ đến tìm ngươi.
- …
Tạ Tố Nam nhất thời không nói nên lời, sớm biết bản thân không thể thoát được.
- Rồi rồi, giá là bốn vạn được chưa!
- Ngươi bán thịt heo mà cũng khá nhỉ, vậy mà thường ngày ngươi cứ làm ra vẻ?
Trần Thư lấy điện thoại ra, chuyển tiền xong liền cùng Hạ Băng rời đi.
Trường hợp nếu Hạ Băng không trả tiền, hắn định sẽ mang Đại Dược Tề trung phẩm đi cầm, dù sao thì cũng đỡ hơn là mang đi bán.
- Bác tài, chở bọn ta đến nơi này đi!
Trần Thư lấy ra tấm ảnh đưa cho bác tài xem.
- Đây không phải là công xưởng bỏ hoang ở thành Tây sao? Ban ngày ban mặt mà các ngươi qua đó làm gì?
Bác tài xem sơ qua tấm ảnh, chỉ trong chớp mắt liền biết được vị trí của công xưởng.
- Không có việc gì, bọn ta chỉ đi dạo thôi!
- ...
Bác tài lắc đầu, lái xe chở hai người bọn họ đến thành Tây.
Sau một tiếng.
- Đoạn đường phía trước rất khó đi, ta chỉ có thể chở các ngươi đến đây thôi!
Hai người gật đầu một cái, đi đến thành Tây vắng vẻ, cỏ dại mọc xung quanh cao chừng một mét, trông hoang vu vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận