Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1028: Nếu đã như vậy, thì ta… nộp tiền là được rồi (2)

Trần Thư nhoẻn miệng cười, nói.
- Có người muốn mua lại cơ chế bảo hộ thì có thể bước về phía trước.
- ??
Mọi người thấy hơi giật mình, nhưng họ hiểu ra ngay.
Người đại diện pháp lý cái khỉ gió gì chứ? Rõ ràng là tên này muốn ăn cướp đây mà.
Nếu ai cũng có cơ chế bảo hộ thì hoàn toàn không cần lo lắng gì nữa.
Tuy Khế Ước Linh không tránh được việc bị thương nhưng vẫn có thể thu hồi lại về Ngự Thú Không Gian.
- Ta nói giá, hi vọng mọi người đều có thể vào cùng.
Ba con Khế Ước Linh của Trần Thư đứng quanh bệ đá, không cho phép ai lại gần.
- ….
Khóe miệng mọi người giật giật, hắn đang livestream bán hàng đó sao?
Một nam tử của vương quốc Bất Hủ đi ra, nói một cách cay độc.
- Ta sẽ không đưa ngươi một đồng nào đâu, cùng lắm thì cá chết lưới rách. Không có chìa khóa thì ngươi cũng không vào được di tích mà.
- Cứng rắn đấy.
Trần Thư giơ ngón cái lên, cười nói.
- Vậy ta không vào di tích nữa là được thôi.
- Cho ngươi thời gian đấy, tự tiêu hủy chiếc chìa khóa đi.
Hắn khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.
Sắc mặt nam tử đó thay đổi liên tục nhưng mãi mà vẫn không chịu hành động. Nếu tiêu hủy chiếc chìa khóa thì có nghĩa là di tích không bao giờ được gặp mặt thế giới này rồi. Đối phương chắc chắn sẽ giết hắn ta.
Có cái chết của hai người trước đó, hắn ta không dám nghi ngờ sự thâm độc và thực lực của Trần Thư đâu.
- Ngươi đừng ép ta đấy.
Trần Thư nhoẻn miệng cười, bình tĩnh vô cùng.
Nam tử kia nói rất dữ dằn.
- Đã vậy thì ta… nộp tiền là được rồi.
- …
Mọi người nhìn mà ngơ cả ra, hóa ra là làm trò hề à?
- Đúng là một người thức thời.
Trần Thư gật đầu, nói.
- Thực ra ta cũng đâu phải loại thổ phỉ, ta sẽ không lột hết của các ngươi đâu.
- ….
Nghe vậy, lòng mọi người trĩu xuống, họ đã chuẩn bị tinh thần bị lột sạch rồi.
- Ai cũng phải giao cho ta thứ mà mình mang theo bên mình là được.
Trần Thư cười, nói.
- Đương nhiên rồi, balo thì các ngươi cứ giữ đi, đủ rồi chứ hả?
- …
Khóe miệng mọi người giật giật, con mẹ nó thế này mà còn không phải thổ phỉ sao?
Hắn tuyên bố.
- Được rồi, chính thức bắt đầu mở bán cơ chế bảo hộ của di tích.
Mọi người đều đứng im không động đậy, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.
Đặc biệt là Clay, hắn ta vừa có được hai bảo bối mà lại phải giao ra luôn thế này.
- Không muốn sao?
Mặt Trần Thư lạnh lại, nói.
- Là các ngươi muốn giết ta trước mà. Nếu là khi trước thì ta đã nhét bom hạt nhân vào miệng các ngươi rồi.
Hắn nói xong thì mọi người đều run lên, họ hoàn toàn không nghi ngờ lời Trần Thư nói.
- Để ta trước.
Một cậu nam sinh đưa bốn người họ đi ra ngoài.
Một con Thanh Sắc Ô Quy đi đến, há miệng ra, nôn ra rất nhiều tài liệu.
Tuy rằng không phải Không Gian Khế Ước Linh, nhưng cũng vẫn có cách để đựng đồ thôi.
- Tốt lắm, mọi người đều phải trân trọng cơ hội nhé.
Trần Thư cười một tiếng rồi lệnh cho Không Gian Thố thu tài liệu lại.
Hắn nhìn tất cả mọi người, nói.
- Ta hi vọng các vị đừng giấu diếm, nếu có thủ đoạn cất giữ đặc biệt nào hoặc là Không Gian Khế Ước Linh thì chủ dodognj giao ra đi.
- Mọi người có thể báo cáo, người báo cáo có thể nhận được cơ chế bảo vệ miễn phí.
Hắn nói xong, biểu cả của mọi người đều thay đổi, trong lòng họ đã nghĩ ra được cách gì đó rồi.
Trần Thư lên tiếng.
- Được rồi, tiếp tục đi lên trước để mua đi.
Mọi người lần lượt đi lên trước, mặt đầy vẻ đau khổ, giao ra tài liệu mà mình đã mang theo bên mình. Chỉ có thể hi vọng di tích có thể bù đắp được tổn thất của họ.
Lúc này, một thanh niên giao tài liệu của mình ra, đang định đi khỏi nhưng lại thấy có người ánh mắt trông rất lạ, hắn ta lại đi về phía Trần Thư với vẻ bất an.
- Hửm? Sao thế?
Trần Thư nhướng mày nhìn hắn ta, nhếch miệng lên cười.
Thanh niên đó còn chưa mở miệng thì đã triệu hồi được một con Bạch Sắc Tiểu Điều. Nó còn nôn ra rất nhiều tài liệu nữa.
- Không sai, biết rõ tình thế đó.
Trần Thư gật đầu hài lòng rồi thu lại hết đống tài liệu trên mặt đất.
Thanh niên đấy nói với một chút hi vọng.
- Ta có thể giữ lại một chứ được không?
- Ngươi nói xem.
Thanh niên đó thấy giật thót một cái, chỉ có thể ngoan ngoãn giao ra một đống tài liệu, hơn nữa giá trị của chúng đều không nhỏ.
Thanh niên đó trông rất đau khổ, thực ra hắn ta không muốn đi vào di tích đâu nhưng sợ là Trần Thư sẽ không để bọn họ rời đi dễ dàng vậy đâu.
Trông hắn ta rất không cam tâm, nói.
- Ta chỉ muốn nói một câu thôi.
- Hả? Gì thế?
- Bây giờ ngươi bắt nạt Bạch Ngân Nhất Tinh, vậy thì đến khi ngươi trở thành Bạch Ngân Nhất Tinh thì sẽ không ai nói giúp ngươi nữa đâu.
- ??
- Ngươi đang… nói cái gì thế?
Trần Thư nhướng mày, còn đá bay nam tử đó nữa. Bây giờ hắn đã là Bạch Ngân Nhị Tinh rồi, tu luyện ngược đúng không?
- Người bị hại tiếp theo… khụ khụ… người mua.
Không Gian Thố ở bên cạnh lắc lư cái tai của mình, ngồi xuống đất một cách rất nhàn nhã, trông hưng phấn vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận