Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1165: Không không không! Các ngươi không giống nhau… (2)

Các tuyển thủ đã thua trận tranh tài đều tinh thần sa sút, cộng thêm tâm tình của người dân toàn quốc cũng bị kéo thấp. Đám tuyển thủ lại để bọn hắn thất vọng trong phương diện này, thứ mà bọn hắn chưa từng để bọn hắn thất vọng lần nào…
Lúc ban đêm, trăng sáng sao thưa.
Đám người Tần Thiên vây quanh một vòng lửa trại, nướng đủ loại nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa đều là cấp bậc Lãnh Chúa, trong đó cũng không thiếu thịt của Hoàng Kim Lãnh Chúa.
Tuy rằng không sánh được với Quân Vương Huyết Nhục, thế nhưng giá trị của nó cũng vô cùng phi phàm.
Tối nay toàn bộ nguyên liệu nấu ăn đều là do Vương Tuyệt cung cấp. Con hàng này chớp mắt một cái là đã kiếm được vật liệu Hoàng Kim Lãnh Chúa, tất nhiên sẽ muốn mở tiệc chiêu đãi mọi người một chút.
Lửa trại ấm áp, mùi thịt nồng đậm, một đám người nhộn nhịp vừa nói vừa cười, hoàn toàn ném bỏ phiền não ra sau đầu.
- Trẻ tuổi thật tốt!
Ba người Tần Thiên ngồi cùng một chỗ, trong mắt cũng lóe lên tia vui mừng.
Nhìn bộ dạng mọi người thế này, ba người phảng phất như đã về tới năm đó.
Nhưng điểm khác biệt duy nhất chính là những người tuổi trẻ trước mắt càng có thiên phú hơn so với bọn hắn, càng có thể chèo chống tương lai!
- Ta bỗng nhớ đến lúc ta tham gia trận đấu thế giới.
Tần Thiên nhếch khóe môi, trong mắt bắt đầu có tia hồi ức.
- Đúng vậy, bây giờ nhớ lại cũng chỉ có hai chữ, mẹ nó thật ngây ngô!
Liễu Phong nhếch mép cười một tiếng. Năm đó hắn ta cũng đã lấy được top3 toàn quốc, đáng tiếc trong trận đấu thế giới lại không giành được thứ bậc gì tốt.
Giang Vân ngửa đầu nhìn lên tinh không, nói:
- Ta cũng vậy…
- ?
Hai người Tần Thiên đều quay đầu trông lại, vẻ mặt vô cùng cô quái:
- Lão Giang, ngươi từng tham gia trận đấu thế giới rồi hả?
- …
Giang Vân giật giật khóe miệng, hắn ta nói:
- Từng xem trực tiếp trên TV, không được hả?
- …
Mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn hắn ta. Giáo sư Giang, ngươi được lắm đó!
Trần Thư vội vã mở miệng hỏi:
- Hiệu trưởng, lão sư, năm đó các ngươi cũng từng tham gia thi đấu thế giới hả? Thứ bậc như thế nào?
- Coi như cũng không tệ!
Trên khóe miệng Tần Thiên treo một nụ cười, lão nói:
- Năm đó ta cũng từng là một thiên tài rung chuyển đất trời đó, biết không hả.
Ngược lại mọi người cũng không hề hoài nghi chút nào. Có thể đột phá trở thành Ngự Thú Sư Vương Cấp, hơn nữa còn đảm đương chức vị phó hiệu trưởng của Đệ Nhất Học Phủ, không có chút tài năng là không thể nào.
- Nói đến đây, năm đó vẫn là lão giáo sư đã dẫn ta tới tham gia trận đấu thế giới đấy.
Trong mắt Tần Thiên có chút cảm khái. Nhưng vừa mới dứt lời thì lão đã ý thức được điều gì đó không thích hợp cho lắm, vội vã dừng lại.
Lão cẩn thận nói:
- Lão Liễu…
Chỉ thấy vẻ mặt Liễu Phong có chút mất tự nhiên, nhưng vừa nghe thấy Tần Thiên gọi hắn ta, trên mặt lại xuất hiện một vòng ý cười.
- Ta không có vấn đề gì hết…
Liễu Phong khôi phục lại tâm tình bình thường, nhưng trong đáy mắt bất luận có thể nào cũng không giấu được vẻ thương cảm.
Lão giáo sư trong miệng Tần Thiên chính là lão sư của Liễu Phong!
Liễu Phong mỉm cười, nói:
- Các ngươi cứ trò chuyện trước đi, ta xin lỗi không tiếp được.
Tiếp sau dó, hắn ta bèn một mình đi về lại nơi ở của mình, bóng lưng lộ ra một chút cô độc…
- Xem cái miệng này của ta này…
Tần Thiên lắc đầu, trong mắt ánh lên tia tự trách, sau đó lại nhìn về phía Trần Thư.
- Trần Bì, tiểu tử ngươi cũng không biết ngăn lại ta hả!
- ?
Trần Thư trừng lớn hai mắt. Ngươi đây là đang đổ tội đó, biết không hả…
- Hiệu trưởng, có thể nói về lão sư của Liễu lão sư một chút hay không…
Trong mắt của hắn có chút hiếu kỳ, muốn càng hiểu rõ hơn một chút.
Liễu Phong chỉ nói rằng kẻ thù của hắn ta là gia tộc Knull của Liên Minh Tự Do, nhưng hắn ta cũng không đề cập quá nhiều đến chuyện năm đó.
- Lão giáo sư chỉ là một Hoàng Kim Ngự Thú Sư thôi, nhưng đức cao vọng trọng, dạy dỗ ra vô số thiên tài, có thể nói là học trò tràn khắp thiên hạ.
Trong mắt Tần Thiên cũng có vẻ kính trọng, lão nói:
- Lúc trước tính khí của Liễu Phong hơi bốc đồng, ngày nào cũng nóng lòng chạy đi kiếm chuyện…
- Đây không phải là giống như ta sao?
Trần Thư lẩm bẩm một tiếng, chẳng trách lúc trước Liễu Phong lại muốn thu nhận hắn làm học trò như vậy.
- Không không không.
Tần Thiên lắc đầu, nói với vẻ nghiêm túc:
- Các ngươi không giống nhau, lão Liễu chỉ là thích đi kiếm chuyện, nhưng đối nhân xử thế vẫn rất ngay thẳng, tôn sư trọng đạo, nghĩa bạc vân thiên…
- Hiệu trưởng, dừng một chút, dừng một chút đã!
Trần Thư giật giật khóe miệng, hắn nói:
- Sao ta nghe cứ thấy là lạ chỗ nào ấy nhỉ?
- Thế nào?
Tần Thiên nhìn về phía hắn mà nói:
- Ta còn chưa nói xong đấy.
- Hiệu trưởng, ngươi đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đúng không?
Trần Thư mở miệng nói:
- Cái gì gọi là không giống với ta chứ hả?
Đám người A Lương ở bên cạnh đều nhếch môi cười cười, không nghĩ tới hiệu trưởng lại nhìn thấu tội phạm như vậy đó…
Bạn cần đăng nhập để bình luận