Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 735: Ta bị bán đi sao?

Đối với Vương Cấp mà nói thì đạn hạt nhân không có một chút uy hiếp nào!
Trừ phi ngươi có thể nhét được đạn hạt nhân vào dạ dày đối phương…
- Không có ích lợi gì!
Vũ cười lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng hờ hững.
Hắn ta là Vương Cấp Ngự Thú Sư, năng lực phản ứng có thể nói là không phải người thường, tất nhiên sẽ không bị đánh lén tùy tiện.
Chỉ thấy không gian trước người hắn ta vỡ tan, một cái móng vuốt lớn màu trắng duỗi ra, nắm chặt lấy ngọn giáo màu đen kia.
Ầm!
Trong khoảnh khắc hai bên va chạm, xuất hiện một tiếng leng keng như kim loại tiếp xúc.
Dựa vào lực công kích đáng sợ của Ma Chu mà vẫn không tạo ra được phòng thủ, ngược lại còn bị khống chế gắt gao.
- Hừ!
Liễu Phong hừ lạnh một tiếng, sử dụng Bán Tương Triệu Hoán.
Một cái đầu Hỏa Tích vươn ra, đưa mắt nhìn lên trần nhà.
Ầm!
Trong chốc lát, một hỏa trụ đáng sợ phun ra, bắn trực tiếp lên đỉnh giáo đường thành một cái lỗ lớn.
- Đi!
Liễu Phong nhấc bờ vai Trần Thư lên, hai người đến trên lưng Băng Điểu.
Hí!
Băng Điểu vỗ hai cánh, bay ra bên ngoài giáo đường.
Cùng lúc đó, Liễu Phong cũng thu hồi Bạo Huyết Ma Chu vào.
Mọi thứ diễn ra gần như chỉ trong nháy mắt đã xong.
Thậm chí ngay cả trên mặt Đại Chủ Giáo Vũ cũng xuất hiện một vẻ kinh ngạc.
Phản ứng thực tế của Liễu Phong quá nhanh, quả thực như bản năng khắc vào trong lòng vậy.
Thật sự là thuần thục đến mức khiến người ta đau tim…
- Người Hoa Quốc đến sao?
Vũ ngẩng đầu lên nhìn về nóc nhà vỡ tan, hắn ta không ngờ đối phương lại tìm đến cửa nhanh như vậy.
Xem ra Giáo Hội đã nghĩ đại quốc quá đơn giản!
- Làm thịt ngươi trước rồi rút lui…
Hắn ta lắc đầu, bây giờ đối phương đã có được tình báo, Hoa Quốc đương nhiên sẽ phái cường giả đến phá hủy hòn đảo này. Không thể khiêu khích uy nghiêm của đại quốc được!
Lúc này, Vũ triệu hoán ra Khế Ước Linh thứ hai.
Một con côn trùng hai cánh trong suốt xuất hiện, trên đầu đều được tạo thành từ các xúc tu màu lam, nhìn trông vô cùng quỷ dị.
- Khóa chặt vị trí của hắn!
Côn trùng đung đưa một cái xúc tu, truyền ra một tín hiệu vô hình, gần như là di chuyển trong nháy mắt, trực tiếp giáng xuống trên người Liễu Phong.
- Lại là kỹ năng Truy Tung?
Sắc mặt Liễu Phong không đổi, không hề cảm thấy bất ngờ.
Vương Cấp Ngự Thú Sư có đủ năm Khế Ước Linh, có đầy đủ các loại kỹ năng cơ bản.
Một người có thể so với cả một Ngự Thú Đoàn!
- Lão sư, sao vậy?
Trần Thư mở miệng hỏi, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Bị Vương Cấp Ngự Thú Sư khóa chặt, đây cũng không phải là một chuyện nhỏ!
Liễu Phong bình tĩnh nói:
- Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc! Học hỏi lão sư nhiều hơn một chút!
- Đỉnh!
Sắc mặt Trần Thư kỳ dị, không ngờ Liễu Phong lại có thể can đảm và quyết đoán như vậy!
Dứt lời, Liễu Phong liền lấy ra một thiết bị truyền tin, lớn tiếng gào thét:
- Tần ca, help, help! Có Vương Cấp truy sát ta!
Bởi vì quá xúc động, ngay cả giọng nói cũng biến đổi…
- …
Khóe miệng Trần Thư giật giật, đây chính là mặt không đổi sắc mà ngài nói?
Lúc này Đại Chủ Giáo đang cưỡi Bạch Sắc Cự Long đi đến trên bầu trời, nhìn Liễu Phong từ xa.
Hắn ta không gấp gáp truy đuổi mà chậm rãi chờ đợi.
- Đại Chủ Giáo!
Lúc này, hai giáo chủ ở Tây khu sắc mặt cung kính, hốt hoảng vội vàng chạy đến, không tự chủ được khom người lại.
Vũ nhướng mày:
- Còn một người nữa đâu?
Hai tên giáo chủ liếc nhau, mở miệng nói:
- Chết rồi…
- Chết rồi?
Giọng nói của Vũ tăng cao, khiến cho đầu óc hai người không nhịn được mà run lên.
Một tên Hoàng Kim Cấp Ngự Thú Sư đối với Giáo Hội đều là lực lượng trung kiên không thể thiếu, vậy mà lại chết rồi?
Giọng nói hắn ta lạnh lẽo, hỏi:
- Không thể nào! Chẳng lẽ có Vương Cấp tới trước sao?
Vương giáo chủ thử thăm dò nói:
- À… Dương như Lưu giáo chủ đã biến thành ánh sáng…
- Cái gì?
Vũ ngẩn người, có chút không phản ứng kịp.
Một tên giáo chủ khác mở miệng nói:
- Trên đảo xuất hiện đạn hạt nhân, Lưu giáo chủ trực tiếp hi sinh…
- Đạn hạt nhân?
Trong mắt Vũ có sự giận dữ, hai ngươi coi ta là tên ngốc à?
Bây giờ tình trạng của đạn hạt nhân cực kỳ lúng túng, các đại quốc không cần, tiểu quốc thì không dám dùng, đã quá lâu rồi không có đạn hạt nhân xuất hiện.
Vũ hỏi:
- Hắn có để lại cái gì không?
- À… Có đồ vật…
Vương giáo chủ lục lọi một lượt, móc ra một cái quần cộc màu đỏ trên người mình…
- ?
Vũ trừng mắt, ngay sau đó giọng nói lạnh lùng nói:
- Ngươi có phải cảm thấy mình cực kỳ hài hước không?
- Không phải, Đại Chủ Giáo…
Gừ!
Bạch Sắc Cự Long dưới chân Vũ nhìn qua, trực tiếp cuồng bạo gầm lên một tiếng.
Khí lãng đáng sợ ập đến, hai giáo chủ lập tức bay ngược ra, thậm chí còn không dám chống cự.
- Ta muốn làm thịt kẻ xâm nhập, hai người các ngươi tổ chức Giáo Hội, lập tức rút lui!
Ngay sau đó, Cự Long gầm lên một tiếng, xung quanh thân thể nó xuất hiện một luồng gió lốc lớn.
Tốc độ của nó cũng tăng vọt, đuổi theo phương hướng của hai người Liễu Phong.

- Liễu lão sư, ngươi thật sự có thể chống đỡ đến khi viện quân tới sao?
Trần Thư có chút không xác định nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận