Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 540: Nếu như gặp phải nguy hiểm thì cứ ném tro cốt của ta lên (2)

- Có học sinh vô tình rơi xuống hố lửa ở phía sau trường, cái này cũng chỉ là ngoài ý muốn nhỉ?
- À…
Trần Thư nuốt một ngụm nước bọt. Bây giờ, hắn lại có chút nhớ danh hiệu “Kẻ Yêu Thích Hỏa Táng” mà hệ thống ban thưởng rồi.
Đây chính là hiệu ứng nghịch thiên có thể bảo quản hoàn hảo tro cốt đấy!
- Lão sư, bọn ta đều sai rồi, thật sự rất xin lỗi.
Hứa Tiểu Vũ đứng dậy rồi cúi đầu xin lỗi mà nói:
- Bọn ta có thể bồi thường tổn thất cho ngài!
- Đúng vậy, bọn ta đều có thể bồi thường!
Hạ Băng và Vương Thanh Hàn cũng mở miệng nói, các nàng có chút không rõ tính nết của Liễu Phong.
- Bồi thường?
Liễu Phong nhướng mày, không ngờ hắn ta lại nói:
- Hoa do ta trồng chính là bảo vật vô giá, trên thị trường cũng không tìm thấy được đâu!
- Bọn chúng cũng giống như các con của ta, các ngươi muốn dùng tiền tới bồi thường sao? Có thể đền được sao?
Liễu Phong ra dáng đau lòng, ngay sau đó hắn ta lại chuyển đề tài mà nói:
- Như vậy đi, 5000 tín chỉ!
- ?
Cơ thể Trần Thư run rẩy, hắn đã hoàn toàn không muốn sống nữa rồi.
5000 tín chỉ cũng tương đương với 500 triệu đấy, hắn biết đi đâu lấy nhiều tiền như vậy đây chứ?
Hắn thở dài rồi nói:
- Lão sư, ngươi hoả táng ta luôn đi!
- Đúng rồi, ngươi nhớ giữ tro cốt lại rồi chia cho mọi người đang ngồi ở đây!
Trần Thư liếc qua một lượt rồi nghiêm túc nói:
- Nếu như gặp phải nguy hiểm thì cứ ném tro cốt của ta lên, đây là lần cuối cùng ta có thể bảo vệ mọi người!
Biểu cảm của mọi người đều trông hơi kỳ lạ. Vốn dĩ bọn họ còn đang cảm động, nhưng sao càng nghe càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Trần Thư ngửa đầu nhìn lên trời rồi mở miệng nói:
- Nếu như không gặp được nguy hiểm, vậy thì lấy tro cốt pha với nước để uống, ít nhất có thể bổ sung canxi…
- ?
Mọi người khẽ nhếch miệng, bộ dáng vô cùng ngơ ngác, mẹ nó, rốt cuộc mạch não của ngươi chạy kiểu gì vậy?
Ngay cả Liễu Phong cũng bị hắn làm cho nghĩ sang chuyện khác!
Một lúc lâu sau, Liễu Phong mới mở miệng nói:
- Không cần bi quan như vậy, chỉ cần đồng ý một yêu cầu của ta là được!
- Yêu cầu gì?
Trần Thư nhìn nụ cười của Liễu Phong, hắn chỉ cảm thấy có chút hoảng hốt, vội vàng nói:
- Ta sẽ không làm bất cứ điều gì trái pháp luật đâu đấy! Trừ phi… thêm tiền!
- Thêm tiền cái rắm!
Liễu Phong vỗ đầu Trần Thư, hắn ta nói:
- Đơn giản thôi, ngươi hãy tham gia thi đấu Ngự Thú toàn quốc mùa tiếp theo, hơn nữa giành được xếp hạng trong top ba.
- Khó như vậy sao?
Trần Thư trực tiếp nằm trên đất rồi nói:
- Chi bằng ngươi hỏa táng ta luôn đi cho rồi!
- Không thành vấn đề. Sau khi ngươi chết, Trấn Linh Cục sẽ điều tra và phân tích nguyên nhân cái chết của ngươi, đến lúc đó, sẽ có người chuyên môn kiểm tra lịch sử trình duyệt của ngươi…
- A…
Trong lòng Trần Thư run lên, hắn lại mở mắt ra rồi nói:
- Ta sống thì vẫn tốt hơn, chẳng phải chỉ là thi đấu thôi sao? Ta có gì mà không dám!
Thịt nát xương tan cũng không sợ, chỉ muốn giữ trong sạch ở nhân gian!
- Vậy là tốt rồi, ta không so đo chuyện ngày hôm nay nữa! Nếu ngươi dám không giữ lời thì hậu quả rất nghiêm trọng đấy…
Liễu Phong cười cười rồi bình tĩnh ngồi xuống, hắn ta trực tiếp vớt ra một đóa hoa màu đỏ.
- Ưm… Mùi vị không tệ…
- Không phải ngươi nói chúng là con của ngươi sao?
A Lương khẽ giật mình, vẻ mặt của ngài không khỏi quá hưởng thụ đấy chứ?
- Ngươi điên à! Ai lại đi coi hoa làm con của mình chứ?
Liễu Phong nhếch miệng, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ đau lòng nào cả.
- Các bạn học cứ ăn từ từ đi nhé!
Hắn ta cười cười rồi vỗ bụi bặm trên người, huýt sáo rời khỏi tầng thượng.
- Sao ta lại có cảm giác chui vào bẫy vậy nhỉ!
Trần Thư luôn cảm thấy có điều gì đó là lạ, nhưng trong lúc nhất thời hắn lại không nói ra được rõ ràng lạ ở đâu.
Trong lòng hắn chợt lóe lên một tia sáng, hắn lập tức mở miệng nói:
- Liễu lão sư, số lạ kia không phải là của ngươi đấy chứ?
Liễu Phong không đáp lại, hắn ta chỉ tăng nhanh tốc độ, trực tiếp rời khỏi nóc nhà.
- Bà mẹ nó, là ngươi khiến cho ta tới đây nấu lẩu sao? Ngươi đây là thực hiện kế câu cá mà!
- Chẳng trách Liễu Phong có thể làm đạo sư của ngươi!
Mọi người đồng loạt nhìn lại, lần đầu tiên nhìn thấy người có thể gài bẫy Trần Thư, thật sự là quá hiếm thấy.
Trần Thư mở miệng nói:
- Một ngày nào đó, ta sẽ lấy lại tất cả những thứ ta mất!
- Trần Bì, ngươi không sao chứ?
Một giọng nói truyền đến, Phương Tư đã đi tới trên nóc nhà.
- Phương Tư tỷ!
Mọi người cùng nhau nhìn lại, trên cơ bản bọn họ đều biết Phương Tư.
Phương Tư nhìn về phía Trần Thư, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại cười cười nói:
- Ta muốn đến gặp ngươi một lần cuối cùng, thậm chí còn để cho người ta đặt một hủ tro cốt luôn rồi!
Trần Thư cười khan một tiếng, nói:
- Phương Tư tỷ, cám ơn ngươi…
- Nào, nào, ăn lẩu thôi!
Tuy rằng Trần Thư có chịu chút thiệt thòi, nhưng ít nhất mọi người còn có thể an toàn mà ăn lẩu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận