Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1726: Thêm một tên bị Trần Thư chọc điên rồi! (2)

Hơn nữa, hắn cần phải ưu tiên cho bản thân, tiếp theo mới đến các Đại cường giả của Hoa Quốc. Về cơ bản thì không còn dư quá nhiều để cung cấp cho những thế lực khác nữa.
– Cũng đúng… loại Dược tề này chỉ có thực lực Truyền kỳ cấp mới có thể sở hữu.
Kiều Na gật gù đồng ý, theo bản năng cho rằng Dược Tề này do Hoa Quốc ban cho những Cường giả mạnh nhất.
– Được rồi, chúng ta chuẩn bị rời đi thôi.
Trần Thư liếc nhìn khu rừng đen khô dưới hẻm núi rồi triệu hồi Husky.
– Còn phải đốt lửa, nếu không sẽ không giống Tội phạm ca ta đến thăm.
– Grào!
Ba con Husky đồng thời kêu lên, thuộc tính Hoả từ trong cơ thể bọn chúng trào ra.
Gần như cùng một lúc ba con Vương Cấp lãnh chúa cuối cùng cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm, nhưng cũng không kịp nữa rồi.
Tử Vong Hoả Trụ , Thiên hỏa Vẫn Thạch, Địa Hỏa Phun Trào và các kĩ năng thuộc tính hỏa khác phun ra.
Trong phút chốc, cả khu rừng Biên Bức phía dưới lập tức cháy rụi.
Những Hung thú Biên bức đang phòng ngự ở dưới bắt đầu náo loạn, một số lao đi muốn tìm kẻ phóng hỏa, một số lại muốn dập lửa.
Trong số đó, một con Vương cấp lãnh chúa ngẩng đầu lên, chuẩn xác tìm được vị trí của Trần Thư, nhanh như cắt gào thét bay đến.
– Tạm biệt nhé.
Trần Thư vẫy tay với Hung thú ở phía xa, rồi uống hết Thuấn Di Dược Tề.
Đồng thời, thu hồi Khế ước Linh, lại đưa tay nắm lấy vai Kiều Na.
Hai người biến mất trong nháy mắt.
Grào!!
Vương cấp Lãnh chúa phẫn nộ gầm lớn, sát khí trong mắt hung bạo, nhưng chỉ có thể vô lực tức giận.
Cho dù nó có tung ra tất cả các kĩ năng thì cũng không tìm được chút dấu vết của Trần Thư.
Đúng lúc này, ngọn lửa bên dưới lại trở lên cuồng bạo.
Nó phun ra Độc khí, nhưng căn bản không thể dập tắt, chỉ làm ngọn lửa cháy mạnh hơn không có chút tác dụng thực tế nào.
Hắc Thụ bên dưới vốn là loài thực vật dễ cháy, lại thêm Nguyên Tố Hỏa vô cùng khủng bố của Husky, trừ phi có một con Vương cấp lãnh chúa thuộc tính Thủy, may ra mới dập tắt được ngọn lửa này.
Hơn nữa là bản thân hung thú Bức Biên mang thuộc tính độc, bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn biển lửa phía trước…
Lúc này, cách đó mấy nghìn mét.
Ác Ma Bức Hoàng đang dẫn các Tiểu Đệ bày ra một cái lưới tìm kiếm khổng lồ bao phủ tận sâu sào huyệt Ác Ma.
Để lấy lại kho báu đã mất của nó, toàn bộ Sào huyệt Ác Ma đều được điều động. Trận thế có thể nói là cực lớn.
Đúng lúc này, một con Tử sắc Biên bức to lớn đang bay cao trên bầu trời hạ xuống, nhanh chóng đi tới bên cạnh Bức Vương:
– Hoàng… hình như phát hỏa rồi!
–???
Bức Vương âm trầm nhìn nó:
– Nói ngu ngốc cái gì? Bây giờ ta đang rất tức giận, nhưng sẽ không phát hoả.
– Không…không phải…
Tử Sắc Biên Bức dơ cánh bên phải chỉ về phía chân trời, nói:
– Nhà của chúng ta hình như…không còn nữa rồi…
– Cái gì?
Ác Ma Bức vương ngạc nhiên nhìn theo, dưới sự trợ giúp của ánh sáng Tử Nguyệt nó nhìn thấy một lượng lớn khói dày đặc bốc lên nửa bầu trời.
Grào!
Bức Vương phẫn nộ điên cuồng, lập tức tát bay Tử Sắc Đại Biên Bức, đồng thời một mình bay về lãnh địa của nó.
Không mất nhiều thời gian, bóng dáng của Bức Vương đã xuất hiện ở phía trên hẻm núi.
Vù!
Chỉ thấy, nó dang cánh che kín cả bầu trời, nhẹ nhàng chuyển động, từng luồng gió dữ dội xuất hiện thổi tắt cả biển lửa trong nháy mắt.
Nhưng nhìn lãnh địa cháy rụi, lộn xộn như bãi chiến trường, Bức Vương tức giận, gầm lớn.
Nó chỉ mới ra ngoài một chuyến mà bây giờ trở về “nhà” đã không còn, làm sao mà không phát điên chứ!
Thế này chẳng phải là nợ máu sao.
– Tên trộm cướp chết tiệt đáng chém ngàn đao.
Hai cánh Bức Hoàng cự đại giang ra, nó bay qua bay lại trên không lãnh địa của nó, đồng thời phát ra sóng ám kinh khủng, quanh quẩn trong toàn bộ Dị không gian, dáng vẻ vô cùng phẫn nộ.
Rõ ràng, lại có thêm một tên bị Trần Thư chọc điên rồi!!
Hắc Ám Thành.
– không được, ta phải quay lại một chuyến.
Lão Kiều ngồi trên lưng Lôi Thú, không nhịn được thở dài.
Lão còn tưởng sẽ cứu được Kiều Na, không ngờ lại chọc thêm một thứ phiền toái…Quan trọng là không thể không cứu Trần Thư…
Liên minh Tự do đang gặp phải tình cảnh nguy hiểm, nếu Hoa Quốc lại cố tình tấn công, bọn họ chắc chắn sẽ không thể chống chọi được.
Tay Lão Kiều vỗ nhẹ lên Lôi Thú, miệng lẩm bẩm:
– Con hàng này thật không đáng tin mà!
Khi Lão đang chuẩn bị rời đi, sau lưng vang lên giọng nói cười cợt:
– Lão Kiều, ngươi thế mà nói xấu sau lưng ta.
– Hử?
Lão Kiều nghi ngờ quay người lại, nhìn rõ người phía sau, ánh mắt bỗng hiện lên sự khó tin.
Phía sau đúng là Trần Thư và Kiều Na sau khi dùng Thuấn di Dược Tề, xuất hiện ở đây.
Trần Thư, bên cạnh hắn là Kiều Na không chút thương tổn.
– Ngươi…ngươi quay về rồi?
– Tất nhiên rồi.
Trần Thư gật đầu, nói:
– Tội phạm Nam Giang ta nói được làm được. Khi nào ngươi mới giao Huyết Mạch Châu cho ta đâyđây?
– Ngươi…!
Trong mắt Lão Kiều tràn đầy vui mừng, kích động đến nỗi không giữ được sự bình tĩnh vốn có.
Cái cảm giác từ địa ngục lên thiên đường như thế này thật quá ảo diệu!
– Đây.
Lão Kiều không chút do dự búng tay phải một cái, trong tay Trần Thư xuất hiện một hạt Huyết sắc Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận