Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1280: Mười vạn mảnh đạn hạt nhân

- Rất lâu rồi chưa cùng lão thái thái nhảy quảng trường nữa, thật hoài niệm đoạn thời gian đó quá!
Bây giờ Sí Liệt Hỏa Sơn đã không còn Quân Vương nữa, cũng không cần yêu cầu Hoàng Kim Ngự Thú Sư tọa trấn, hơn nữa Bạch Ngân Ngự Thú Sư cũng không cần phái ra nhiều như vậy nữa rồi.
- Diệp lão, thân là một Hoàng Kim Ngự Thú Sư, ngươi có một chút truy cầu nào không vậy!
Trần Thư chính nghĩa mà nghiêm trang nói:
- Trên vai của chúng ta đang gánh toàn bộ trọng trách của cả một thời đại. Nhân loại cần chúng ta!
Hắn vừa mới nói xong thì trên mặt lại xuất hiện một nụ cười bỉ ổi.
- Đúng rồi, có cần ta lại giới thiệu cho ngươi một vài đại cô nương múa quảng hay không? Chỉ cần thu một chút xíu tiền giới thiệu là được rồi!
- …
Diệp Thanh cùng Từ Tinh Tinh đưa mắt nhìn nhau. Ngươi đây là đang biểu diễn tuyệt chiêu đổi sắc mặt trong phút chốc đúng không?
Hai giờ sau.
- Cuối cùng cũng trở về rồi!
Trần Thư nhìn về phía cứ điểm của Trấn Linh Quân ở phía trước.
Chỉ thấy mấy trăm con Khế Ước Linh đang tuần tra khắp cả cứ điểm.
Bọn hắn đã phát giác được sự thay đổi kịch liệt của Dị Không Gian rồi, nhưng không thể xác nhận được tình huống cụ thể.
Hơn nữa Diệp Thanh không có ở đây, bọn hắn chỉ có thể cẩn thận phòng thủ mà thôi.
- Diệp đoàn trưởng!
Ngay đúng lúc này, một tên Trấn Linh Quân nhìn thấy Đại Hắc Hùng ở phía xa xa, lập tức ý thức được là Diệp Thanh đã trở về.
- Cứ điểm không có việc gì chứ hả?
Diệp Thanh trực tiếp nhảy xuống khỏi Biến Dị Lôi Điểu, đáp xuống mặt đất.
Một tên Trấn Linh Quân nói:
- Không có vấn đề gì lớn. Hình như hung thú xung quanh đều đã rút lui hết rồi.
- Đều rút lui cả rồi ư?
Diệp Thanh gật gật đầu, sau đó lại nhìn lướt một vòng phạm vi phía ngoài của cứ điểm rồi nói:
- Sao cứ có cảm giác xung quanh giống như đã bị trùng kích một trận vậy?
Lại một tên tráng hán Trấn Linh Quân nói:
- Diệp đoàn trưởng, hình như là có tên biến thái ném đạn hạt nhân, cũng may là không có tác động đến cứ điểm ở bên trong.
- Alo! Ta nói lão Lưu à, ngươi quá đáng rồi nha!
Trần Thư giật giật khóe miệng, đây rõ ràng là đang đá xéo hắn còn gì.
- Trần Bì, sao thế?
Tráng hán quay đầu nhìn lại, có vẻ không giải thích được mà nói:
- Thật sự là biến thái ném mà!
Trong mắt của hắn ta ánh lên ý cười khó hiểu. Trên thực tế thì phần lớn người bên trong cứ điểm đều có quan hệ không tệ với Trần Thư. Lúc trước đám người Trần Thư đã từng cứu cả một đội ngũ khai hoang mà.
- Cái kia không gọi biến thái, đây mới gọi là biến thái này!
Trần Thư mở túi tác chiến ra, trong nháy mắt đã móc một cái túi phân, trong mắt hắn cũng có tia kích động.
- Không phải… Không nên vọng động đâu nha!
Tráng hán hơi chấn động thân thể, vội vã thụt lùi về phía sau mấy bước, trong mắt đã hiện lên một tia hoảng loạn.
Hỏi thử toàn quốc có người nào không biết, đạn hạt nhân cùng túi phân là hai đại vũ khí của Trần Thư, chấn nhiếp vô số người chứ!
- Được rồi!
Diệp Thanh lắc đầu, bất đắc dĩ mà nhìn về phía mọi người.
Lão mở miệng nói:
- Mọi người thu thập lại một chút đi, sắp tới có thể thay phiên nghỉ phép thả lỏng bản thân rồi đó.
- Hả? Chuyện gì xảy ra vậy?
Đám người Trấn Linh Quân đều nháo nhào, vừa nghi hoặc lại khó hiểu, bọn họ nói:
- Diệp đoàn trưởng, bây giờ là thời điểm then chốt đấy! Không thể phá hủy nó được đâu!
- Phá cái rắm ấy! Ta lại không giống như người họ Trần nào đó.
Diệp Thanh cười mắng:
- Từ nay về sau, Sí Liệt Hỏa Sơn không cần nhiều lực lượng phòng vệ như vậy nữa đâu!
- Thật sao?
Mọi người đồng loạt giật mình, trong mắt có tia không hiểu. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cho hung thú rút lui sao?
Ầm ầm!
Ngay đúng lúc này, một con Hỏa Long to lớn lần lượt té ngã trên mặt đất.
- Hả?
Vẻ mặt của đám Trấn Linh Quân đều chấn động, một giây sau là đã phát giác ra được uy ấp Quân Vương nhàn nhạt.
Mặc dù đã tử vong rồi, nhưng thi thể của Quân Vương vẫn có chút gì đó khác biệt.
- Đây là… con Quân Vương kia sao?
Bọn hắn vẫn luôn không hề chú ý tới, vốn còn cho rằng Hắc Hùng chỉ đang cõng một con Lãnh Chúa bình thường mà thôi.
Cuối cùng bây giờ Hỏa Long Vương lại vỡ nát cả người, nếu nhìn từ xa, e rằng đến mẹ ruột còn không nhận ra nữa là…
- Đừng quá kinh ngạc!
Trần Thư hắng giọng một cái, biết đây là thời khắc để hắn đứng ra ra vẻ một trận rồi!
Vẻ mặt của hắn rất thong dong, mở miệng nói:
- Khi ta tới Sí Liệt Hỏa Sơn, kết quả của nó đã được định sẵn rồi!
- …
Mọi người co rút khóe miệng, trong mắt tràn ngập vẻ hoài nghi, ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Thanh.
- Là hắn làm đó…
Diệp Thanh bất đắc dĩ mà gật gật đầu. Tuy rằng lão cũng không muốn thừa nhận cho lắm, nhưng sự thật đúng thật là như vậy.
- Nói thật, con rồng này cũng có chút thực lực đó!
Trần Thư hai tay chắp sau lưng, mở miệng nói:
- Thế mà lại có thể bức đến mức bổn tội phạm đây phải dùng đến hai con Khế Ước Linh!
- …
Mọi người xạm mặt lại. Một tên Bạch Ngân như ngươi mà đi nói loại lời này, thật sự là ngôn ngữ loài người đấy à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận