Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 886: Tạm biệt Ái Quang Mang

Tỷ đệ này hoàn toàn không nói đạo lý…
- Rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Vẻ mặt Đỗ Ngũ nghiêm túc, trừng mắt liếc tiểu đệ.
- Hắn…không nguyện ý gia nhập đoàn thể của chúng ta, hơn nữa còn tuyên bố muốn đánh ta..
Bụp!
Đỗ Ngũ trực tiếp đánh vào đầu hắn ta một cái, nói:
- Tội phạm ca không muốn gia nhập thì không gia nhập, ngươi có thể quản à?
- Nhỏ tuổi không hiểu chuyện, Trần ca đừng so đo.
Hắn ta vội vã cười làm lành một tiếng, thận trọng nói.
Trần Thư khoát tay áo, không để ý, từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
Trong lúc nhất thời không ít người đều quay đầu nhìn về phía hắn, vẻ mặt toàn bộ đều chấn động.
Bọn họ đều là thiên tài ở Kinh Đô, đương nhiên đã nghe qua tên tuổi Trần Thư…
- Thôi xong rồi! Con hàng này rõ ràng tới phòng tuyến phương Bắc!
- Chúng ta phải cẩn thận một chút tránh hắn, nếu không dễ dàng bị làm thịt như hung thú…
Tất cả mọi người đều duy trì yên lặng, thân thể cũng nhịn không được căng thẳng.
Rất nhanh, máy bay đến sân bay Cực Bắc.
Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, thật sự là cảm giác áp bách quá mạnh.
- Tới biên quan trước rồi nói sau.
Trần Thư nắm chặt áo lông trên mình, quay người rời khỏi sân bay, không có một chút chậm trễ.
Tất cả mọi người nhìn bóng dáng hắn, trong mắt tràn ngập cảm khái.
Phòng tuyến phương Bắc lại muốn loạn..
- Đỗ ca, người này có mạnh như vậy không? Không phải cũng là Bạch Ngân cấp sao?
Tiểu đệ gãi đầu, thật sự có chút không rõ.
Đỗ Ngũ thở dài, nói:
- Thể chất người với người thật sự không thể quơ đũa cả nắm, hắn từng ở cực độ làm chuyện, tròng tất cả túi phân lên thiên tài Bạch Ngân năm 4…
Ở cực bắc của Hoa Quốc, một bức tường thành cổ sững sừng, bắt ngang giữa đất liền và biển, như dãy núi trập trùng kéo dài, càng giống với con rồng khổng lồ đang uốn lượn hơn.
Đây là công sự phòng ngự được xây dựng cách đây hàng nghìn năm, được mệnh danh là “Hoàng thành phía bắc”, được trang bị những vũ khí công nghệ tiên tiến nhất.
Mặc dù với hung thú cao cấp thì mang đến tổn hại không lớn, nhưng có thể chịu được sự xâm phạm của hung thú cấp thấp.
Phía sau tường thành, các thành phố và thị trấn nhỏ nối tiếp nhau được xây dựng lên, chủ yếu làm điểm tiếp tế cho quân đội ở biên giới.
Vào ngày này, thị trấn nhỏ số 003.
Trần Thư chống chọi gió và tuyết mà đến được lối vào của thị trấn nhỏ này.
Hắn nhìn thị trấn hoang vắng trước mặt, không nhịn được cười khà khà.
- Bây giờ không ai biết ta, cuối cùng cũng có thể làm mưa làm gió rồi!
Nhưng vào lúc này, một vài giọng nói giận dữ vang lên.
- Trần Thư, đứng lại đó cho ta!
- Có gan thì đừng chạy!
- Mẹ kiếp, hôm nay ngươi xong đời rồi!
Nhìn thấy từ đằng xa có mấy người điều khiển Khế Ước Linh, ánh mắt đầy sự tức giận đang tiến tới.
- Không phải chứ, ta vừa đến gặp phải kẻ thù ngay ư?
Trần Thư thân thể run lên, chuẩn bị chuồn trước theo bản năng.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, đối phương thế mà lại trực tiếp lướt qua hắn, thậm chí còn không thèm nhìn hắn nữa là.
- Sao?
Trần Thư hơi giật mình, nhưng trong nháy mắt hắn đã hiểu ra.
Có người đã giả mạo tên tuổi hắn để làm điều ác!
- Thảo nào ta tiếng tăm của ta lại xấu như vậy!
Trần Thư bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn triệu tập Tiểu Hoàng ra, nhanh chóng đuổi theo những người kia.
Hắn nhất định phải bắt được kẻ đầu sỏ.
Xem xem là ai mà lại ngạo mạn như vậy, đến danh nghĩa của tội phạm Nam Giang mà cũng dám dùng!
Đường phố của toàn thị trấn đều rất hoang vắng, quân đội biên giới gần đây đều đang ở hoàng thành phía bắc chống lại hung thú, mà những người trẻ có kinh nghiệm thì cũng không có ở thị trấn.
Bởi vì điều kiện gian nan khổ cực, hầu hết mọi người đều chọn sử dụng thành phố Cực Bắc làm điểm tiếp tế.
Trong khi hai bên đang truy đuổi sát sao thì Trần Thư lại mở to hai mắt, thân thể run lên theo bản năng.
Chỉ thấy đỉnh đầu của năm người phía trước đều bị ánh sáng xanh biếc bao phủ, mà hình dạng của nó… y hệt chiếc mũ đội.
Trong chốc lát, mắt của năm người đó đều đỏ ửng lên.
Đặc biệt là bị làm như thế ngay giữa đường cái, trên đỉnh đầu gần như đã tan nát vì tức giận luôn rồi…
- Chết tiệt! Là lão Tạ!
Trần Thư ngay lập tức nghĩ đến người bị truy lùng, nhưng không ngờ Tạ Tố Nam lại chạy đến biên giới.
Vào lúc này, ở ngay phía trước, Tạ Tố Nam với chòm râu quai nón đầy mặt đang cưỡi Đại Bạch Trư bay trên trời, chạy trốn về phía trước.
Tay phải hắn cầm một thanh gỗ, phía trước là một chiếc bánh bao thật lớn được buộc bằng dây câu.
- Éc éc!
Đôi mắt của Đại Bạch Trư sáng rực, nước dãi không ngừng chảy ra.
Để ăn được bánh bao, nó gần như là đã dốc hết sức từ khi còn bú sữa mẹ ra.
Mà trên vai hắn có một con bướm xanh, trong đôi mắt tràn đầy xảo quyệt.
- Chết tiệt thật chứ, không phải chỉ chúc phúc cho ngươi một chút tình yêu sao? Kích động đến mức như vậy à?
Tạ Tố Nam vỗ đầu Đại Bạch Trư và nói:
- Đại Bạch, nhanh lên cho ta!
- Éc éc!
Đôi cánh của Đại Bạch Trư ra sức vỗ mạnh, tốc độ lại nhanh hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận