Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1796: Tự tìm đường chết

- Hả? Trần Thư, ngươi làm gì vậy?
Trương Đại Lực giật mình, Trần Thư đã nhiều ngày chưa ra tay rồi.
Trần Thư không mở miệng, lệnh cho Không Gian Thỏ mang thi thể hai con Đại Ngư trở về.
- Bọn chúng… không giống hung thú.
Đại Lực ngồi xổm xuống, hắn ta có thể thấy được sinh vật này được máu thịt nuôi dưỡng.
- Chỉ là sinh vật bình thường ở biển sâu thôi.
Trần Thư mỉm cười, nói:
- Nhưng vừa nãy, chúng nó rõ ràng đang theo dõi chúng ta!
- Ngươi chắc chứ?
- Tất nhiên, dùng sinh vật bình thường để làm lính trinh sát đúng là một hành động thông minh, nhưng trực giác tội phạm của ta nào có phải để trưng bày?
Trần Thư nhíu mày, nhếch miệng cười nói.
Nếu là những ngự thú sư khác chỉ sợ sẽ theo bản năng mà xem nhẹ, dù sao cũng chỉ là một sinh vật lớn bình thường không có chút tính uy hiếp nào.
Không ai hứng thú với một con kiến cả.
Nhưng Trần Thư thì khác, nhìn cái đã nhận ra sự khác thường.
Ánh mắt hắn nhìn không gian thông đạo phía trước đã mơ hồ cảm thấy Dị không gian này có vấn đề!
- Òm ọp!
Tiểu Hoàng lắc mông, hai mắt vẫn ngây thơ đến cực điểm.
Khóe miệng Trần Thư giật một cái, vội vàng nói:
- Đừng òm ọp nưa, nước lại vào miệng của ngươi bây giờ…
Rầm!
Đầu Tiểu Hoàng đâm vào trong không gian thông đạo, đi vào bên trong Dị không gian!
- Tới rồi!
Trần Thư vỗ vỗ nước biển trên người, trong mắt hiện lên sự cảnh giác. Thánh Ngự hội thế mà có Vương cấp Ngự Thú sư!
- Òm ọp!
Trên người Tiểu Hoàng có quang mang hiện lên các loại kỹ năng phòng ngự, trực tiếp đập thẳng vào mắt!
Grào!
Chỉ thấy xa xa xuất hiện năm con Băng lang cường tráng đang dùng đôi mắt tĩnh mịch nhìn Tiểu Hoàng, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Dù sao thứ kia lớn như vậy bọn chúng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Bọn chúng không xông lên bao vây, vẻ mặt quỷ dị mà chậm rãi lui về sâu bên trong không gian.
- Có vấn đề! Có vấn đề lớn rồi!
Trần Thư đi lên đầu Tiểu Hoàng, nhìn một cái đã phát hiện ra hung thú có điểm bất thường. Hung thú nhìn thấy bọn họ trước tiên không phải tấn công hay chạy trốn mà là suy nghĩ!
Trần Thư lẩm bẩm nói:
- Xem ra chúng nó trở về báo tin.
Nhưng hắn cũng không sốt ruột, mặc kệ Băng Lang rời đi, bản thân thì đánh giá Dị không gian ở trước mặt. Chỉ thấy bọn họ đang ở phía trên băng nguyên mênh mông không có ngọn núi hay khe sâu, chỉ có băng địa trơn nhẵn như ngọc.
- Dị không gian này…
Trong mắt Trần Thư có một chút sửng sốt. Hắn nhìn mặt băng dưới chân, phía trên có ảnh phản chiếu của hắn, nhìn ra xa cả vùng như một tấm kính!
Đại Lực mở miệng hỏi:
- Chúng ta không đuổi theo sao?
- Không cần, để bọn chúng chạy trước một lúc đi.
Trần Thư sờ Không Gian Thỏ bên cạnh, còn có cái gì có thể chạy khỏi không gian kỹ năng sao?
- Vừa rồi cấp bậc của thủ lĩnh Băng Lang là hoàng kim nhất tinh, còn lại chỉ là bạch ngân tam tinh, đây đại khái là một Dị không gian cấp ác mộng.
Trần Thư sờ cằm, phân tích nói:
- Đây cũng có nghĩa là cường giả mạnh nhất trong này là Hoàng Kim Quân Vương!
Thánh Ngự hội và hung thú cùng một phe, hắn phải đối mặt với kẻ thù tất nhiên phải bao gồm cả quân vương nơi này.
- Không nhất định phải đối mặt với nó.
Đại Lực cắt ngang suy nghĩ của hắn, nói:
- Hiện tại quân vương ở mỗi đại Dị không gian đã bị điều đi rồi.
- Ừ? Điều này cũng đúng.
Dị không gian trước mặt đúng là có chút hoang vắng, không giống với tình hình bên trong đó, rõ ràng hung thú cường đại đã bị Sa Hoàng dẫn đi gần hết rồi.
Trần Thư lẩm bẩm:
- Đuổi theo thôi.
Đồng thời vì tính bảo mật nên hắn thu hồi Tiểu Hoàng.
Hai người thuấn di đuổi kịp Băng Lang vừa nãy. Chúng nó vẫn đang nhanh chóng chạy thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng sói tru giống như truyền tin tức.
Ba giờ sau…
Sâu bên trong Dị không gian, năm con Băng Lang đi tới một chỗ trên bình nguyên, bốn phía vẫn mênh mông như cũ không có sự tồn tại của con người.
Lúc này, thủ lĩnh Băng Lang quay đầu lại nhìn một cái, tiếp theo dùng móng vuốt vỗ mặt băng dưới chân.
Nó mở ra miệng lớn, liên tục phát ra tiếng sói tru. Không bao lâu phía trước mặt băng đột nhiên vỡ ra giống như một tấm gương vỡ nát lộ ra một không gian sâu không thấy đáy bên trong.
Một nam tử mặc áo khoác màu đen đi lên trên mặt đất, hắn ta lạnh lùng nhìn về phía xa, hướng tới một chỗ không có bóng người nói:
- Dám xâm phạm vào đây? Bằng hữu, có thể xuất hiện nhận lấy cái chết rồi!
Vừa dứt lời, một chai dược tề ở đâu ném mạnh tới.
Bang!
Bình dược tề rơi trên mặt đất, vừa hay rơi ở phía trước mặt nam tử kia, dược tề màu xám chảy trên mặt đất…
- Hả?
Hắn ta cúi xuống, lấy tay sờ nước thuốc màu xám đưa lên mũi ngửi một chút.
Một màn này khiến cho Trần Thư choáng váng, hắn ta không sợ ư…
- Thứ gì đây?
Hắn ta nhíu mày như đang phân tích thành phần của dược tề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận