Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 430: Thi không tồi, lần sau không cho phép thi

Lúc này Trần Thư sớm đã tới Nam Giang Nhị Trung, hôm nay chính là đại hội khen ngợi của trường học.
Dựa vào thân phận Hoa Hạ Học Phủ, hắn cảm thấy có thể kiếm được chút của trường học.
- Trần Bì, ngươi tới sớm thế? Bình thường không thấy ngươi chăm chỉ như vậy.
Đúng lúc này, Thẩm Vô Song lái xe tới cửa trường.
Lúc này mặt mày hắn tươi cười, hiển nhiên đã biết được thành tích của Trần Thư.
685 điểm, chẳng những sẽ được Hoa Hạ Học Phủ nhận vào, còn là Trạng Nguyên thi đại học của Nam Giang Thị.
- Ta đã quen dậy sớm rồi, mọi người chỉ nhìn thấy sự ưu tú của ta, lại không nhìn thấy phẩm chất của ta.
Trần Thư nhún vai, trong lòng lại nghĩ: Bình thường là phải học, hôm nay là tới để ra vẻ khệnh khạng, có thể đánh đồng được sao?
- Thôi.
Thẩm Vô Song lắc đầu, đỗ xe lại, cùng Trần Thư vào trường.
Trần Thư nhếch miệng cười, mở miệng nói:
- Lão sư, ta thi đại học thế nào?
Thẩm Vô Song gật đầu tán thưởng:
- Thi không tồi, lần sau không cho phép thi.
- ???
- Ta có thể thừa nhận được, nhưng các học sinh khác và dị không gian lại không chịu nổi.
Hai người cười nói, đi tới thao trường của trường học.
Trên thao trường sáu lớp đều bắt đầu tập hợp.
Mà ở trên chủ tịch chủ tịch, treo một dánh sách, bên trên viết thành tích của các học sinh ưu tú.
Trên danh sách, lại chăng một biểu ngữ, bên trên không ngờ viết ‘Chúc mừng bạn học của Trần Thư lực đoạt Trạng Nguyên thi đại học của thành phố ta’.
- Nể mặt quá.
Trần Thư nhếch miệng cười, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều dễ chịu.
Học sinh chung quanh đều nhìn hắn với vẻ hâm mộ.
Thành tích của Ngự Thú Sinh trên trình độ nhất định cũng có nghĩa là thành tựu sau này.
Hiệu trưởng ở trên đài chủ tịch mặt mày tươi cười, thành tích cấp ba của năm trước quá kém, không ngờ năm nay lại được mở mày mở mặt, tất nhiên phải tuyên dương khắp nơi một phen.
Rất nhanh, nhân viên toàn trường đều tập hợp trên thao trường.
Người của lớp huấn luyện đặc biệt thì ở vị trí được chú ý chú ý, chẳng những là Trần Thư giành được thành tích tốt, những người còn lại cũng có thành tích vô cùng trác tuyệt.
- Các học sinh! Thi đại học năm nay đã kết thúc viên mãn, điểm cũng có rồi.
Hiệu trưởng ý đắc chí mãn nói:
- Đầu tiên chúng ta chúc mừng học sinh bình thường của trường, xác suất trúng đại học đứng thứ hai toàn thành phố!
- Tiếp theo, là Ngự Thú Sinh của chúng ta, nhân số trúng tuyển đại học và nhân số đại học hàng đầu đều cao hơn Nam Giang Nhất Trung, là số một toàn thành phố danh phù kỳ thực.
- Quan trọng nhất là, chúng ta cùng chúc mừng bạn học Trần Thư, thành công trúng tuyển Hoa Hạ Học Phủ, lại giành được Trạng Nguyên thi đại học của thành phố ta.
Hiệu trưởng mặt mày rạng rỡ, kích động nói:
- Trường học vinh quang vì có ngươi.
Ngay sau đó, hắn lại thở dài:
- Đáng tiếc bạn học Trần Thư của chúng ta cổ họngckhông khỏe, không thể diễn thuyết cho mọi người…
- ???
Trần Thư ở dưới đài ngây đơ, cổ họng ta không khỏe lúc nào? Sao ta không biết?
Hiệu trưởng vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn cần đắp nặn Trần Thư thành học bá năng lượng chính, chứ không phải một tội phạm cả ngày chỉ nghĩ tới gây chuyện.
Nếu không các phụ huynh khác sẽ nghĩ gì? Năm sau còn tuyển được học sinh không?
Ngay sau đó, hiệu trưởng bắt đầu tự say mê diễn thuyết.
Sau một tiếng, đại hội khen ngợi cuối cùng cũng kết thúc!
Thẩm Vô Song mở miệng nói:
- Tất cả ở lại tới Ngự Thú Quán một chút.
Học sinh của nhao nhao tới Ngự Thú Quán.
Thần sắc của Mọi người có buồn có vui, nhưng đại bộ phận đều là mặt mày tươi cười, có được thành tích khiến bản thân hài lòng.
Trần Thư thừa cơ chuồn ra khỏi đội ngũ, tới văn phòng hiệu trưởng.
- Bạn học Trần Thư, chúc mừng.
Hiệu trưởng đang uống trà, không ngờ Trần Thư lại đến văn phòng.
- Có chuyện gì à?
- Hiệu trưởng, Trạng Nguyên mà không có phần thưởng gì à?
Trần Thư xoa xoa tay tay, bắt đầu ám chỉ… Không đúng… là chỉ ra rõ ràng.
Hôm nay không được ra mặt, tất nhiên phải kiếm chút tiền.
Thần sắc hiệu trưởng cứng đờ, đại hội vừa kết thúc ngươi đã tới cửa đòi tiền?
Hắn thở dài, nói:
- Ài, vốn là có thưởng mười vạn nguyên, nhưng trường học thật sự không lấy ra được tiền.
Vẻ mặt hiệu trưởng u buồn, hắn cũng không nói dối, để bồi dưỡng học sinh năm nay, đã ném hết tiền vào rồi, mong sang năm có hồi báo.
- Hiệu trưởng, không phải ta không hiểu chuyện, mấu chốt là cổ họng đau, không có tiền mua thuốc…
Trần Thư ho khan, vẻ mặt bất đắc dĩ và phiền muộn.
Khóe miệng hiệu trưởng giật giật, thì ra thì trách ta không cho ngươi lên đài diễn thuyết à.
- Như vậy đi, hiệu trưởng, sang năm bộ giáo dục khẳng định sẽ cho Nhị Trung đại lượng tài nguyên, ta dự chi năm thành, không quá phận chứ?
- Khụ. . . Khụ khụ. . .
Hiệu trưởng lập tức sặc nước trà.
Ngươi con mẹ nó đúng là tội phạm, cầm đi đại lượng tài nguyên năm nay, không ngờ lại có ý đồ với tài chính giáo dục sang năm.
Đó chính là để bồi dưỡng học sinh khóa sau, cho ngươi rồi, trường học sang năm không phải lại rơi xuống đáy cốc à?
Thì ra Nam Giang Nhị Trung là quật khởi tịch mịch?
Bạn cần đăng nhập để bình luận