Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 510: Ba người chúng ta đi cạnh nhau, sao có thể phân biệt được ngươi là người hay là chó

Trang trí bên trong phòng cũng giống như các phòng còn lại của ký túc xá, vẫn là một phòng lớn với bốn phòng ngủ và một phòng khách.
- Trần Bì, ta có việc phải làm nên đi trước đây.
Phương Tư vỗ vai hắn, thấp giọng nói:
- Có người đến gây chuyện với ngươi thì nói cho ta biết.
Dứt lời, nàng rời khỏi tòa nhà 1.
- Mặc kệ nó! Cuộc sống đại học sắp bắt đầu rồi!
Ba người nhanh chóng không thèm để ý, bọn họ đều không phải là loại người ngại phiền phức, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không phải đến tòa nhà 1 vào đúng ngày hôm sau của khai giảng.
Mỗi người chọn một phòng, ba người sửa sang lại chăn đệm, quần áo.
Ba người vẫn luôn bận rộn đến buổi tối thì mới sửa soạn xong hết.
- Trần Thư, A Lương, ăn cơm không?
Vương Tuyệt dọn dẹp xong thì ngồi đợi hai người còn lại trên ghế sô pha trong phòng khách.
- Chờ một chút!
Trần Thư triệu hoán Husky ra rồi xếp đồ ăn ngay ngắn.
Hắn sờ lên đầu chó, nhẹ nhàng nói:
- Mười phút, nếu ngươi không ăn hết vậy thì tối nay ta sẽ ăn thịt chó!
- Ẳng!
Mặt mũi Husky tràn đầy tủi thân nhưng nó cũng không dám chậm trễ.
Bây giờ, Trần Thư hoàn toàn không thể yên tâm khi để Husky ở nhà một mình.
Một lúc sau, hai Khế Ước Linh đều cơm nước xong xuôi.
A Lương khẽ giật mình, hắn ta nhìn qua nhìn lại đánh giá Trần Thư.
- Ngươi tu luyện nhanh như vậy? Bây giờ đã là Hắc Thiết Cấp rồi?
Vẻ mặt A Lương khẽ giật mình, đánh giá trên dưới Trần Thư.
- Xếp hàng rồi không chú ý mà đột phá luôn.
Trần Thư bình tĩnh nói, hoàn toàn không xem chuyện này ra gì.
Ba người rời khỏi phòng ký túc xá 333.
Toàn bộ tòa nhà vẫn vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ Vương gia ở dưới lầu thì không nhìn thấy một sinh viên nào cả.
Người của Hoa Hạ Học Phủ thường xuyên ra ngoài một hai tháng mới quay lại, thời gian trở lại trường học quả thực không nhiều.
Trần Thư vốn dĩ muốn tụ tập với mọi người, nhưng kết quả là mọi người lại muốn đi ăn cơm chung với bạn cùng phòng mới nên cũng đành bó tay.
Ba người cùng đi tới một tiệm lẩu.
- Sau này, ba người chúng ta chính là bạn cùng phòng!
Vương Tuyệt cười nói, có thể ôm đùi Trần Thư khiến cho hắn ta vô cùng hưng phấn.
Mà A Lương có thể một chấp ba nên hiển nhiên hắn ta cũng không phải dạng đơn giản.
Ba người cùng nâng ly, trông vô cùng vui sướng.
Phục Tô Lịch năm 981, ngày mùng 2 tháng 9, bộ ba chính thức tề tựu!
- Ta đang nghĩ Ngự Thú Đoàn của chúng ta sẽ thành lập như thế nào đây?
A Lương uống một hơi cạn sạch rồi mở miệng nói:
- Bình thường mà nói thì Ngự Thú Đoàn sẽ có năm đến sáu người, xem ra chúng ta còn chưa đủ.
- Đến lúc đó lại tuyển thêm người là được!
Trần Thư không để ý nói, Hoa Hạ Học Phủ không thiếu thiên tài.
- Nhưng mà dựa vào thanh danh của chúng ta, có thể tuyển người nổi sao…
- Ừm…
Hai người cùng nhau nhìn về phía Trần Thư. Bọn họ còn đỡ chút, nhưng vấn đề của Trần Thư có chút lớn.
Ngày đầu tiên đến trường đã đốt nhà, không ai dám lập nhóm với đạo tặc cả.
- Sau này rồi nói! Xe đến chân núi ắt có hố, thuyền đến đầu cầu tự nhiên chìm! (1)
(1) Trần Thư nói ngược, câu gốc là “Xe đến chân núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”
Trần Thư lắc đầu, không để ý lắm. Chỉ cần có đủ thực lực thì bọn họ cũng có thể thành lập Ngự Thú Đoàn, hơn nữa, ít người cũng có nghĩa là không phải chia tiền ra nhiều phần.
Sau khi nâng ly cạn chén, uống được ba hiệp rượu, mối quan hệ vốn không quen thuộc ban đầu giữa ba người bọn họ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Ánh mắt của ba người đều có chút say, kề vai sát cánh bước về ký túc xá.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Hạ Học Phủ, thao trường số 1.
Lúc này đã có gần 2000 người tập trung, tân sinh viên của Ngự Thú Hệ và Văn Hóa Hệ đều đã tập trung tại đây.
Lễ khai giảng sắp bắt đầu!
Trên bục hội nghị, phó hiệu trưởng Tần Thiên nhìn về phía các tân sinh viên có tinh thần phấn chấn, nhếch miệng, trên mặt có nụ cười hài lòng.
Tương lai của Hoa Quốc chính là dựa vào nhiều thế hệ người trẻ tuổi xây dựng mà nên!
- Lão Lưu, đến đủ hết chưa?
Tần Thiên nhìn về phía một người ở bên cạnh rồi hỏi.
Lão Lưu đi tới nói:
- Có ba người chưa tới, lần lượt là Trần Thư, Vương Tuyệt và A… A Lương?
- Hả? Ba tên tiểu tử này cũng thật là. Không phải đã thông báo đúng 8 giờ bắt đầu lễ khai giảng sao?
- Ta đi gọi bọn họ đây!
Liễu Phong ngồi bên cạnh nói, sau đó đi thẳng về phía tòa nhà 1.
Lúc này, trong phòng ký túc xá 333.
Ba người đều đang nằm ngủ say trên ghế sô pha, thậm chí cả ba đều không trở về phòng để ngủ.
Vương Tuyệt dụi mắt, hình như hắn ta cảm nhận được đã không còn sớm nữa.
- Trần Thư, chúng ta không tham gia lễ khai giảng sao?
- Tham gia cái quần què, loại lễ này không có nội dung thực chất gì.
Trần Thư lẩm bẩm:
- Chẳng qua là ba hoa khoác lác mà thôi. Tối hôm qua các ngươi chưa chém gió đủ à?
A Lương có chút dấu hiệu tỉnh lại, nhỏ giọng nói:
- Hình như bị trừ học phần thì phải.
- Sợ cái gì, ta bị âm học phần, hai người các ngươi là không học phần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận