Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 214: Hai ngươi đang dùng tính mạng xem kịch đấy (2)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Ngươi bị hâm à? Lão Tạ là địa chủ, ngươi nổ ta làm cái gì?
Trần Thư trầm tư nhìn một đôi ba trong tay mình, phút chốc đã rơi vào trầm tư.
Từ Tinh Tinh bình tĩnh mà đáp lại.
- Ta vẫn cho ngươi đánh mà, không được sao?
- Đôi ba!
Trần Thư méo miệng, hắn hít thật sâu rồi hỏi.
- Ngươi có biết thêm chữ gì vào chữ thật xin lỗi sẽ làm người ta tổn thương nhất không?
- Cái gì?
- Đôi ba, chạy không nổi! (*)
(*) chơi chữ, 对不起 (xin lỗi) thêm vào giữa hai từ 对三, 要不起 (đôi ba, chạy không nổi)
Trần Thư trực tiếp ném bài xuống, nói tiếp.
- Thôi không chơi nữa, cả đời này ta cũng không chơi đấu địa chủ với Từ Tinh Tinh nữa.
Nói xong, hắn lại đưa mắt nhìn vào màn đêm đen kịt bên ngoài hang.
- Chuẩn bị làm việc thôi!
Ba người Trần Thư nhanh nhẹn chuẩn bị đồ rồi ra khỏi hang động.
- Đây là cơ hội để chúng ta chấn nhiếp ở Hàn Băng Hạp Cốc! Chúng ta nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này!
Ba người nhìn nhau rồi trịnh trọng gật đầu.
- Tiểu Tinh, đi thôi!
Ba người ngồi lên lưng Biến Dị Lôi Điểu.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Biến Dị Lôi Điểu lại vẫn đẹp trai như xưa, bộ lông xanh đậm cũng trở nên óng ánh xinh đẹp, chỉ có cái mông đằng sau là vẫn còn đen sì…
Một lát sau, ba người lại bay đến gần lãnh địa của Băng Sương Cự Lang.
- Hả? Bọn chúng còn chưa ngủ sao?
Tay lấy đèn pin chiếu vào trong, Trần Thư cau mày nhìn bầy sói nằm chen chúc trong đó.
Ngao! Ngao!
Ngay lập tức, tiếng sói tru vang lên liên tục, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong Hàn Băng Hạp Cốc.
- Chẳng lẽ bọn chúng đang đợi chúng ta?
Trần Thư nhướng mày nhìn, nhưng sau đó hắn hiểu được mình nghĩ nhiều rồi.
Băng Sương Cự Lang muốn đối phó bọn họ mà còn cần phải điều động nhiều sói ra đến vậy sao?
Đằng xa đột nhiên xuất hiện vô số điểm sáng màu lam lơ lửng trên không trung trong nơi sâu thẳm của Hạp Cốc, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
- Moá nó! Bọn này muốn nối lại nghiệt duyên à!
Trần Thư vừa nhìn đã biết mấy điểm sáng màu lam kia chính là đám Băng Bức hung ác kia.
- Thật sự đã phát động chiến tranh giữa chủng tộc rồi! Ta còn tưởng hôm qua đánh nhau là xong rồi, hoá ra chỉ là màn dạo đầu thôi!
Grao! Grao!
Một đám hung thú đáng sợ khác đang đứng trên mặt đất cách đó không xa.
Trần Thư quét đèn pin tới, hắn nhìn thấy vài con gấu vạm vỡ đứng đó.
Đó cũng là hung thú mạnh mẽ bên trong Hàn Băng Hạp Cốc: Băng Tuyết Hùng!
- Trần Bì, bên này cũng có một đàn hung thú!
- Phía trước cũng có hung thú đang lại gần!
- Bên trái và phía sau đều có khí tức của hung thú hỗn tạp với nhau!
Tạ Tố Nam có chút kinh hoàng, trong lòng hắn đã nảy lên ý định muốn rút lui.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Party Hạp Cốc sao?
Mỗi một đàn hung thú đều có ít nhất một Lãnh Chúa đứng đó trấn áp.
Đừng nói là Lãnh Chúa đáng sợ, chỉ cần một con Hắc Thiết Cấp bình thường mà ra tay cũng đã đủ để xé nát ba ngừoi bọn họ rồi.
Grao !
Ngay sau đó, một con Băng Sương Lãnh Chúa với thân hình to lớn đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu tru lên.
Dường như đang ra lệnh chính thức bắt đầu đánh nhau!
Băng Bức che kín cả bầu trời, bay lơ lửng trên không trung, hai mắt chúng nó toả ra lam quang xua tan màn đêm tăm tối của Hạp Cốc.
Lam quang quỷ dị, hung thú nóng nảy cộng thêm làn gió lạnh thấu xương thỉnh thoảng thổi qua làm người ta có cảm giác như mình đang đứng tại âm ty địa phủ…
Băng Bức Lãnh Chúa cũng bay lên, hung ác mà rít gào.
Hai bên chủng tộc bạo phát trận đại chiến hết sức căng thẳng!
Mà đám hung thú ở cách đó không xa lại không có chút ý định tham gia mà chỉ mang vẻ mặt bình thản nhìn về trận chiến ác liệt kia.
Thực tế đã chứng minh, tính thích hóng chuyện không phải chỉ loài người mới có…
- Trần Bì, hay chúng ta đi đi?
Tạ Tố Nam nuốt nước miếng mà nói tiếp.
- Nhiều hung thú như vậy, ba người chúng ta nhét không vừa kẽ răng bọn chúng…
- Không được!
Trần Thư kiên quyết lắc đầu từ chối.
- Tối nay không nổ, ta cảm thấy mình cũng không ngủ ngon nổi.
- Nổ có thể sẽ hối hận một chút, nhưng không nổ ta sẽ hối hận cả đời!
Trần thư nhìn về phía hai người, trầm giọng nói ra.
- Thứ các ngươi cần không chỉ là dũng khí mà còn là tiếng gọi từ trái tim! Nói cho ta biết, các ngươi muốn một phút huy hoàng không hối hận hay hèn nhát le lói cả một đời!
Từ Tinh Tinh chấn động, cứ như thể đã tìm được tri kỷ.
Tạ Tố Nam đứng bên cạnh lại méo mặt than thở.
- Thôi dẹp đi! Ta chỉ muốn sống thôi, không muốn làm chuyện điên rồ!
- Được rồi, lão Tạ, ngươi đi đi, ta và Tiểu Tinh ở lại đây!
Trần Thư bình tĩnh gật đầu.
- Ngươi đùa ta à, không có Lôi Điểu, ta đi làm sao được?
Tạ Tố Nam xạm mặt lại, các ngươi muốn ta lên thuyền giặc bằng được phải không?
- Yên tâm, chúng ta ném thuốc nổ xong là chạy ngay!
Trần Thư vỗ vai an ủi Tạ Tố Nam.
Khí tức của Biến Dị Lôi Điểu và Trùng Điệp cũng không mạnh lắm, đám hung thú kia cũng không quá hứng thú , bọn chúng sao mà so được với trận chiến đằng kia?
Grao!
Băng Bức và Băng Sương Cự Lang trực tiếp lao vào đánh nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận