Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1321: Mạng ảo người ảo (2)

Hắn mở miệng hỏi:
- Mấy người này cũng không sợ Tần Thiên tìm bọn họ kiếm chuyện à?
A Lương nhún vai mà nói:
- Diễn đàn công cộng mà, không phải dùng tên thật thì sợ gì. Tục ngữ có câu, mạng ảo người ảo, mộ tổ tiên ảo không sợ bị đào…
- ...
Trần Thư nghe vậy thì bật cười, ngược lại cũng không tiếp tục để ý nữa.
Hắn cũng đã từng oai phong một cõi ở trên mạng, có thể hiểu được hành động to gan lớn mật bây giờ của mấy người này…
- Nhưng bọn họ nói thì cũng thôi đi, ánh mắt bốn người các ngươi có ý gì đấy?
Ánh mắt mấy người A Lương vẫn kỳ quái như cũ, nhìn đến nỗi Trần Thư cũng cảm thấy không thoải mái rồi.
- Không phải các ngươi tin thật đấy chứ? Chỉ là hiểu lầm mà thôi.
- Đương nhiên sẽ không rồi…
Vương Tuyệt cười mà nói:
- Đào kim tệ, tranh giành chức hiệu trưởng đều là nhảm nhí cả mà.
Trần Thư gật đầu rồi nói:
- Thế này còn tạm được.
- Nhưng chôn bom hạt nhân thì có lẽ là thật…
- Xéo đi!
Khóe miệng Trần Thư giật giật mà nói:
- Nếu ta có nhiều bom hạt nhân như vậy thì đã xóa sổ Long Uyên từ lâu rồi! Chỗ đó mới thật sự là tiền rải khắp nơi đấy!
- Ngươi nói cũng đúng… Hoa Hạ học phủ không nhiều tiền bằng Long Uyên.
Mấy người A Lương gật đầu, thu hồi ánh mắt khác thường lại.
Trần Thư nhướng mày, nói:
- Các ngươi có vật liệu Lãnh Chúa nào ưng ý không?
- Ừ, chúng ta chọn được một hai cái kỹ năng hữu dụng.
Trong mắt mấy người A Lương có vẻ hưng phấn, hiển nhiên kỹ năng mới khiến cho bọn họ đều có chút vừa ý.
- Ngoài ra, có thể phải mất một khoảng thời gian mới có thể bán được vật liệu, tranh thủ làm xong trong vòng ba ngày!
- Không thành vấn đề!
Trần Thư gật đầu, tính sơ qua thì đại khái hắn có thể được chia hơn bốn tỷ, trong đó bao gồm mười ba con Hoàng Kim Lãnh Chúa, cùng với Lãnh Chúa và Biến Dị Hung Thú bên trong Sí Liệt Hỏa Sơn.
Mặc dù đây là số tiền mà một người bình thường không thể tưởng tượng nổi, nhưng nếu dùng số tiền này để mua sắm tài nguyên Ngự Thú cao đẳng thì chừng này vẫn không đáng là bao.
Ít nhất thì bây giờ Trần Thư chưa nghĩ ra mua gì để có thể khiến cho thực lực của mình tiến thêm một bước.
Số lượng kỹ năng của hắn vốn đã không ít, mà cấp độ của kỹ năng mới chỉ có cấp một, trừ phi là kỹ năng nào đó vô cùng biến thái, nếu không thì tiến bộ thực tế cũng không lớn.
- Đúng rồi, Trần Bì, ta có một tin xấu.
Dường như A Lương nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hắn ta cũng trở nên nghiêm túc.
- Chuyện gì vậy?
Vẻ mặt Trần Thư thay đổi, hắn vội vàng nói:
- Chẳng lẽ phía chính phủ tuyên bố cấm bom hạt nhân rồi à?
- ?
A Lương giật giật khoé miệng, đầu ngươi chứa cái gì thế hả?
- Trưởng bối nhà ta bảo ta thông báo cho ngươi một chút, ngươi có thể sẽ gặp chút nguy hiểm đấy.
- Hả?
Trần Thư nhíu mày hỏi lại.
- Có hung thú muốn tới tìm ta sao?
- Hả? Ngươi biết rồi à?
A Lương ngẩn ra, không nghĩ tới Trần Thư đã biết chuyện này rồi.
Trần Thư trả lời với vẻ không để ý lắm.
- Một con hung thú nhỏ nhoi mà thôi, cùng lắm thì ta không ra khỏi trường là được.
Chỉ khi nào lên đường đến Tinh Không Di Tích, hắn mới cần rời khỏi kinh đô, nhưng lúc đó chắc chắn có cường giả bảo vệ ở bên, như vậy hắn cũng không cảm thấy lo lắng lắm.
- Ta thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.
A Lương trịnh trọng khuyên bảo.
- Lão gia tử nói rồi, thủ đoạn của Thú Hoàng không hề đơn giản chút nào đâu.
- Hả? Ừ, ta hiểu rồi.
Trần Thư gật đầu, trong lòng lập tức đề cao cảnh giác.
Đến người mạnh nhất cũng phải nhắc nhở hắn cẩn thận, hiển nhiên tình hình có gì đó rất không ổn rồi.
- A Lương, ngươi cũng gọi là lão gia tử à?
Vương Tuyệt đứng cạnh bu lại gần, hỏi thăm.
- Lão gia tử không phải gia gia của ngươi à?
- Đâu phải đâu…
A Lương quay mặt sang trả lời Vương Tuyệt.
- Lão gia tử đã bảo vệ Hoa Quốc chúng ta gần ngàn năm rồi, còn ta chỉ mới hai mươi hai tuổi, lão gia tử sao có thể là gia gia của ta được chứ…
- Vậy à…
Đám người Vương Tuyệt gật đầu, đồng thời trong lòng càng thêm tò mò về lão gia tử.
Truyền Kỳ Cấp có thể sống lâu như vậy sao?
- Được rồi, chúng ta mau đi ngủ thôi.
A Lương ngáp dài, không nói nhiều thêm về chuyện của lão gia tử nữa.
Trên thực tế, kể cả bản thân A Lương cũng không quá hiểu rõ, thậm chí hắn ta còn chưa nhìn thấy lão gia tử bao giờ nữa là.
Bởi vì lão gia tử trấn giữ ở Long Uyên quanh năm suốt tháng, mà cấp bậc Ngự Thú của A Lương lại quá thấp, đến cả tư cách tiến vào Long Uyên, A Lương cũng không có.
Trần Thư cũng nằm lên giường của mình, trong mắt lộ đầy vẻ suy tư.
- Thật đúng là có phiền toái hả?
Trần Thư nhíu mày, không nghĩ tới sự kiện hung thú đã kết thúc rồi mà vẫn còn có hung thú muốn giết hắn…
- Nếu như có thể phong tỏa vị trí của nó trước một bước thì tốt rồi…
Trần Thư nhắm mắt lầm bầm lầu bầu.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn chợt nhớ tới một đồ vật nhỏ.
Trong phút chốc, trên tay Trần Thư chợt xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu xanh lam nhảy nhót tựa như tinh linh xuất thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận