Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1381: Ta có thói quen đến trường đúng giờ ư?

- Đi thôi, nhìn mọi người đều tản đi, chuẩn bị trở về nhà ngủ.
Hai người sánh vai đi dạo trên đường ở đêm giao thừa, trong lúc nhất thời ngược lại dẫn đến người qua đường liên tiếp nhìn lại.
Bọn hắn đều là nhân vật nổi tiếng ở thành phố Nam Giang, đi cùng một chỗ đương nhiên tỉ lệ quay đầu tương đối cao.
- Phương Tư tỷ, ngươi nghỉ ăn tết bao nhiêu ngày?
Trần Thư lơ đãng nói:
- Thanh Tuyết còn cần ngươi tới dạy một chút.
- Đại khái có thể chờ ba bốn ngày..
Vẻ mặt Phương Tư bình tĩnh nói:
- Bộ ngành có một cái nhiệm vụ tương đối quan trọng.
- Như vậy sao…
Trần Thư gật đầu, nói:
- Hiện tại trong thành phố không có hung thú gì chứ? Thế nào còn có nhiệm vụ?
- Không phải trên Lam Tinh, là dị không gian!
- Chuyện ở dị không gian? Không phải là Trấn Linh Quân giải quyết sao?
Trần Thư hơi sững sờ, nói:
- Lại nói, hiện tại dị không gian cũng không có sự kiện nào đặc thù?
- Có nơi không yên ổn yên tĩnh.
Phương Tư mở miệng giải thích:
- Hơn nữa Trấn Linh Quân chủ yếu là phụ trách thủ không gian thông đạo, chuyện còn lại còn cần Ngự Long Vệ tới làm.
Trần Thư gật đầu, vốn cho rằng Ngự Long Vệ chỉ cần xử lý chuyện trên Lam Tinh.
Hắn mở miệng hỏi:
- Nhiệm vụ…Nguy hiểm à?
- Cũng được, đều như vậy.
Phương Tư nhún vai, thản nhiên nói:
- Đừng lo lắng, tỷ có năng lực bảo mệnh.
Trần Thư cười nói:
- Điều này cũng đúng, phương diện này ngươi theo ta.
- Hả?
Phương Tư giật mình, nháy mắt phản ứng lại, cái gì gọi là theo ngươi?
- Trần Bì!
Nàng đang muốn giáo huấn Trần Thư một chút, kết quả đối phương đảo mắt đã biến mất không thấy.
...
Thời gian dần trôi qua.
Mọi người trong lúc rảnh rỗi, thật sự bắt đầu dụng tâm dạy cho Vương Thanh Tuyết, hy vọng có thể để nhị trung Nam Giang lại ra một thiên tài.
Tuổi của bọn hắn không lớn, nhưng thực lực và thiên phú cũng tương đối không đơn giản.
Nhất là đám người Trần Thư đều là thân mang tuyệt kỹ, chỉ có có thể hơi nắm giữ một chút cũng có thể lẫn vào phong sinh thủy khởi.
Ngày thứ tư của năm mới, Phương Tư tiếp nhận thông báo của bộ ngành, rời khỏi thành phố Nam Giang.
Tuy chỉ có ba ngày ngắn ngủi, có điều ngược lại dạy Vương Thanh Tuyết không ít đồ vật, nhất là kinh nghiệm chiến đấu.
Mà đám người Trần Thư cũng đều ra kỳ lực, đều hết sức bồi dưỡng nàng.
Một tháng nghỉ động rất nhanh trôi qua.
Vương Thanh Tuyết đã có mười phần tiến bộ, chỉ ngự thú đẳng cấp đã trực tiếp tiêu thăng đến Ngự Thú Sư cấp bảy.
Tất nhiên là dùng Ngự Thú Trân Châu cưỡng ép đút lên.
Đây cũng không phải là gia đình bình thường có thể làm được, thậm chí toàn bộ thành phố Nam Giang cũng sẽ không có người làm như vậy, tiền mua thật sự quá lớn.
Ngoài ngự thú đẳng cấp, thuộc tính Khế Ước Linh của nàng, các loại kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu cũng đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trần Thư thậm chí vì nàng đặc biệt phối trí dược tề tương quan.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là giáo dục quy tắc tội phạm của Trần Thư, cùng với khống chế túi phân.
- Thanh Tuyết, hiện tại ngươi đã tương đối lợi hại!
Một đoàn người tụ trên sân thượng lầu chót nhà Trần Thư, trong mắt có vẻ chờ mong.
- Thật sao?
Vương Thanh Tuyết vẫn có chút không dám xác nhận, đồng thời sờ lên bờ vai Tuyết Hồ.
- Tất nhiên!
Trần Thư gật đầu một cái, nói:
- Chỉ cần chậm rãi tiến bộ, vượt qua bọn hắn không có chút vấn đề!
- ...
Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, có thể đừng lấy bọn hắn ra so sánh đối nghịch hay không?
Ánh mắt Vương Thanh Tuyết mang theo vẻ giảo hoạt, nói:
- Vậy ta có thể đuổi kịp Trần Thư ca ca không?
- Cái này sao…
Trần Thư sờ lên cằm, nghiêm túc nói:
- Thanh Tuyết, đừng mơ tưởng xa vời!
Thiên phú cường đại tới đâu cũng không sánh bằng hack, nếu không hắn cũng không có khả năng cầm tới vô địch thế giới.
- Thanh Tuyết, ngươi vượt qua hắn là không có một chút vấn đề.
Tạ Tố Nam đứng dậy, mở miệng nói:
- Lúc Trần Bì bằng tuổi ngươi, cái gì cũng không biết.
- ...
Trần Thư yên lặng không nói, ngược lại không phản bác được.
Vương Thanh Hàn nói:
- Được rồi, ta mang muội muội về trước, phải chuẩn bị cho học kỳ mới.
- Được, các ngươi về trước đi.
Đám người Trần Thư gật đầu một cái, đưa mắt nhìn hai tỷ muội rời khỏi sân thượng.
- Nghỉ đông liền như vậy kết thúc.
Một đoàn người nhộn nhịp cảm khái, bọn hắn có rất ít thời gian nhàn nhã hưởng thụ nhẹ nhàng như vậy.
- Ai nói!
Trần Thư nhếch miệng, nói:
- Chỉ cần ta không chủ động trở lại trường, nghỉ động không tính kết thúc!
- ...
Từ Tinh Tinh quay đầu nhìn lại, nói:
- Trần Bì, nhưng ngày mai là thời gian khai giảng, ngươi không đi?
- Ta có thói quen đến đúng khai giảng sao?
Vẻ mặt Trần Thư bình thường, bá khí nói:
- Chỉ cần ta không nguyện ý, Thiên Vương lão tử tới cũng vô dụng!
[Thế nào cũng không bay ra, hoa hoa thế giới…]
Vừa dứt lời, điện thoại của hắn vang lên.
- Hả?
Trần Thư nhìn điện thoại, vẻ mặt vốn bá khí nháy mắt thay đổi, cười nịnh nói:
- Alo, là Liễu lão sư, thật đúng là làm cho ta nghĩ đã chết.
- Cái gì? Ngày mai sẽ là khai giảng, còn bố trí khảo hạch cho chúng ta tốt nghiệp, nhất định cần phải đến sớm?
- Hoàn toàn không có vấn đề gì! Con người của ta luôn tương đối đúng giờ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận