Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1641: Hiệu trưởng… của ta sẽ giúp ta gánh vác

Mẹ nó ngươi ở bên ngoài bị sỉ nhục lại đặc biệt trở về hành hạ chúng ta có phải không?
Hồn Long Hoang ngừng lăn lộn, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng xoa dịu phẫn nộ trong lòng.
Hai mắt màu đỏ tươi có hơi suy tư, cuối cùng quyết định trước tiên liên hệ với ba thú hoàng còn lại, rồi ra quyết định.
- Lão cáp mô đáng chết, không sớm thì muộn ta cũng nuốt chửng ngươi…
Hồn Hoàng Long lẩm bẩm một tiếng, rồi phóng thích kỹ năng, truyền thông điệp linh hồn tới ba đại thú hoàng.
……
Lúc này Trần Thư không hề hay biết Hồn Long Hoàng đã bị hắn làm cho tức điên rồi.
Trên thực tế, cho dù biết chuyện đó thì hắn cũng không quá để ý.
Hồn Long Hoàng lại không phải là người bị hại đầu tiên…
Đại giáo chủ Vũ người ta không phải vẫn đang sống tốt đó sao…
Giây phút này, đám người đã trở lại trên Lam Tinh, ngồi trên lưng Thiên Băng Phượng Vương của Phương Vệ.
- Đây là?!
Vẻ mặt đám người Tần Thiên hết sức giống nhau, ánh mắt dại ra, miệng mở thật lớn, một bộ dáng khiếp sợ hết sức sững sờ.
Ánh mắt của bọn hắn, thậm chí nhìn chòng chọc vào đóng bạch ngân chân bảo chất chồng thành ngọn núi nhỏ trước mắt…
- Không phải chứ, mỗi người đều là Vương cấp, sao lại giống như chưa từng nhìn thấy thế sự vậy?
Trần Thư lắc lắc đầu, nhịn không được than thở một hơi, nhưng trong mắt thực ra lại có ý cười đầy tự hào.
- Thật sự là ngươi kiếm được sao?!
Vương Sách nuột ngụm nước bọt, tay run rẩy, chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Hắn ta là tổng đoàn trưởng của Vương giả ngự thú, đương nhiên đã săn bắn vô số hung thú, nếu không thì cũng không thể phát triển Ngự thú đoàn đứng đầu cả nước
Nhưng cho dù là hắn ta, từ trước đến nay cũng chưa thấy qua số lượng chân bảo nhiều như vậy.
Mẹ nó chân bảo sắp trở thành rau cải trắng rồi sao?
Trần Thanh Hải hít sâu một hơi, mở miệng nói:
- Tóm lại ngươi đã giết được bao nhiêu con Quân Vương?
- Không nhiều, tất cả là bốn mươi con, cộng thêm một con hồ điệp, là bốn mươi mốt con.
Trần Thư nhún nhún vai, giọng nói khá hời hợt.
Thời gian hơn một tháng, tổng cộng có bốn mươi ba con Bạch Ngân Quân Vương rơi đài, nhưng trong đó đã có bốn mươi mốt con có liên quan tới hắn, thực sự là quá nghịch thiên rồi…
- Mẹ nó…
Bốn người thật sự không nói nên lời, đây đều là Quân Vương trong truyền thuyết đấy!
Ngự Thú Sư phổ thông đừng nói là săn bắn, cả đời cùng chưa từng nhìn thấy một lần, nhưng đối phương lại giống như chẻ dưa cắt rau.
- Được rồi, bình tĩnh chút đi, dù thế nào cũng là Cường giả một phương.
Liễu Phong nhìn thấy dáng vẻ trơ ra như phỗng của bốn người, trong lòng nhịn không được mà bật cười, tự hào nói:
- Học sinh ta dạy ra, đây không phải là bài tập cơ bản sao? Ta ít nhất phải chiếm một nửa công lao rồi.
- ...
Bốn người quay đầu nhìn qua, đây là đang cướp công của tiểu tử đúng không?
- Bộ trưởng Trần, phần thưởng nhiệm vụ của bên phía chính phủ vẫn tính chứ?
Trần Thư xoa xoa tay, trong mắt có vẻ phấn khích.
Cuối cùng đã đến lúc thu hoạch rồi!
Một con Bạch Ngân Quân Vương có giá hai mươi ngàn tích phân Hoa Hạ, chỉ tính phần thưởng của phía chính phủ đã có bốn triệu một trăm ngàn, nếu đổi thành Hoa Hạ tệ, đại khái được khoảng trăm tỷ đấy!
Nếu như cộng thêm vật liệu Quân Vương, giá trị tổng thể có lẽ khoảng bốn trăm tỷ.
Đối với Vương Cấp Ngự Thú Sư, cũng là một khối tài sản khổng lồ rồi!
- Đương nhiên là tính rồi…
Trần Thanh Hải gật gật đầu, nói:
- Tuy nhiên, phân phát cụ thể như thế nào ta vẫn phải xin chỉ thị của Bộ trưởng Cố thì mới được.
Bốn triệu tích phân Hoa Hạ, không phải là chuyện hắn ta có thể quyết định được.
- Ngoài ra, mỗi một dị không gian đều phải báo cáo cho ta.
Trong mắt của Trần Thanh Hải có vẻ vui mừng, điều này có nghĩa là bốn mươi ba dị không gian đều có thể phân ra một lượng lớn nhân thủ rồi.
Trong vô hình đã làm thuyên giảm phần lớn áp lực phòng thủ của Trấn Linh Quân.
Tổng đốc Nam Thương xoa cằm, nói:
- Nhưng mà, săn bắn Quân Vương trắng trợn như thế này, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
- Có thể có chuyện gì chứ?
Liễu Phong nhún nhún vai, hoàn toàn không để ý nói:
- Nhân loại và hung thú căn bản vốn là kẻ thù sinh tử, giết càng nhiều càng tốt.
- Đương nhiên ta biết rõ.
Phương Vệ lườm hắn ta một cái, hắn là phần tử hiếu chiến nóng vội, đương nhiên sẽ không sợ hung thú gì.
- Ý của ta là, làm như thế, có ảnh hưởng gì đến cục diện của lão gia tử hay không.
- Ồ? Điều này…
Liễu Phong lâm vào suy tư, trái lại cũng có khả năng đấy.
- Được rồi, sợ cái gì chứ?!
Trần Thư đứng ra, tràn đầy khí phách nói:
- Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, hiệu trưởng… của ta sẽ giúp ta gánh vác.
- ???
Đám người vẻ mặt ngơ ngác, ngay sau đó nhìn về phía Tần Thiên bên cạnh.
- Mẹ nó! Nhìn ta làm gì chứ?!
Tần Thiên theo bản năng lùi một bước, trong mắt có vẻ hơi cảnh giác.
Trần Thư lặng lẽ nói:
- Hiệu trưởng, khi đó ngươi nói, nếu xảy ra chuyện thì trực tiếp tìm ngươi…
- Lão Tần, lợi hại!
Bốn người đều giơ ngón tay cái lên, ngay cả chuyện của Trần Thư mà cũng dám bảo đảm, cuộc sống đúng là thật sự quá tồi tệ rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận