Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1342: Ta là tội phạm ca của ngươi, không phải là người ngoài (2)

Vương Tuyệt nhếch miệng mà nói:
- Công việc kinh doanh của công ty gia tộc chỉ mới phất lên gần đây. Ngươi không biết nguyên nhân à?
- ...
Vương Viên im lặng. Đương nhiên hắn ta cũng biết là do Vương Tuyệt đạt được thành tích top 4 thi đấu thế giới, hơn nữa còn có quan hệ tốt với Trần Thư, công ty gia tộc cũng nước lên thì thuyền lên.
Hắn ta chậm rãi nói:
- Nếu ta có thể trở thành Vương Cấp thì nhất định có thể nâng đỡ công ty của gia tộc được!
- Thôi dẹp đi nhé!
Vương Tuyệt chế nhạo mà nói:
- Lúc trước ngươi cũng nói như vậy, chỉ cần trở thành Hoàng Kim Cấp thì sẽ khiến cho xí nghiệp gia tộc phát triển không ngừng.
Vương Viên thở dài, lẩm bẩm:
- Lúc ấy ta thật sự quá ngây thơ, một Hoàng Kim Cấp còn chưa đủ sức nặng.
Vương Tuyệt mỉm cười mà nói:
- Đúng vậy, không thể giúp gì cho xí nghiệp gia tộc, nhưng công ty ở nước ngoài của ngươi lại phát triển rất tốt đấy nhỉ?
- Ngươi thuê người điều tra ta?
Vương Viên nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không vui.
- Ngươi cũng biết cách hút máu người trong nhà quá nhỉ. Bản thân mạnh lên thì chạy ngay ra nước ngoài để phát triển, khi nào thiếu tiền thì chạy về nhà đòi.
- Đủ rồi!
Vương Viên ngắt lời hắn ta, sau đó nói:
- Cho dù như thế nào thì hôm nay ngươi cũng phải ký!
- Một Bạch Ngân Cấp như ngươi không cần dùng nhiều như vậy làm gì!
- Ta có cho chó cũng sẽ không cho ngươi.
Vương Tuyệt mở miệng nói, xoay người không để ý đến đối phương.
Bộp!
Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên trên vai hắn ta, giọng nói bình tĩnh vang lên:
- Ta đã nói, hôm nay ngươi không đi được đâu!
- Hả?
Vương Tuyệt chỉ cảm thấy bản thân không thể động đậy, thậm chí khung xương cũng đang lúc lắc.
Tố chất thân thể của Hoàng Kim Cấp không phải là thứ mà hắn ta có thể chống đỡ được.
- Ngươi nghiêm túc đấy à?
Vương Tuyệt cũng không hoảng hốt gì, thậm chí trong mắt còn tràn ngập ý cười.
Một giây sau, hắn ta trực tiếp móc điện thoại ra rồi hô lớn:
- Tội phạm ca, có người muốn đánh ta ở trong học phủ!
- ...
Khóe miệng Vương Viên giật giật. Ngươi nói kêu người là kêu người đến luôn à…
- Ta biết bằng hữu của ngươi có lai lịch không nhỏ, nhất là Trần Thư kia!
Vẻ mặt hắn ta bình tĩnh mà nói:
- Nhưng ta là Hoàng Kim Ngự Thú Sư, hơn nữa đây là chuyện nhà của chúng ta, người ngoài không quản được!
Hắn ta vừa mới dứt lời, một giọng nói hung dữ truyền đến từ trên không:
- Ta là tội phạm ca của ngươi, không phải là người ngoài!
Trong nháy mắt, một bóng đen bao phủ trên đầu Vương Viên, loáng thoáng có khí tức tội ác tràn ngập ra…
- Cái gì?
Lòng Vương Viên run lên, lập tức phát hiện ra nguy hiểm.
Là Hoàng Kim Ngự Thú Sư nên tốc độ phản ứng của hắn ta khá nhanh, gần như là tránh sang một bên theo bản năng.
Trong lòng hắn ta cũng thả lỏng một chút, nghĩ rằng đã thoát được một kiếp nhưng ngay giây sau, một mùi hương sặc sụa phả vào mặt khiến đầu óc hắn ta choáng váng.
- Muốn chạy à?
Trần Thư nhếch miệng lên, trong mắt hiện lên vẻ khiêu khích, sau đó hắn đá một cước.
Rầm!
Vương Viên trực tiếp nảy lên, không chịu được cự lực này nên bay ra ngoài, đụng phải một thân cây cách đó mười mét.
- Mẹ nó, Trần Bì, nhanh thế!
Vương Tuyệt giật mình, hắn ta không ngờ sẽ nhanh như vậy.
- Ta nhớ còn chưa báo địa chỉ cho ngươi mà…
- Một Ngự Long Vệ như ta, tra ra địa chỉ của ngươi không phải rất dễ sao?
Trần Thư cười nói:
- Lại có người dám gây chuyện trên địa bàn của ta!
- Rốt cuộc con hàng này là ai?
Trần Thư nhếch lông mày lên, nhìn Vương Tuyệt nói:
- Con riêng của ngươi à?
- ?
Mắt Vương Tuyệt mở to, suy nghĩ của ngươi đặc biệt thật đấy…
- Một tên tới ăn trộm…
Vương Tuyệt lắc đầu, không hề thừa nhận quan hệ với Vương Viên.
- Ăn trộm?
Trần Thư sửng sốt, sau đó nhếch miệng lên, thân thể lập tức biến mất.
Ở phía xa, Vương Viên đã đứng lên, chuẩn bị lột túi phân xuống, kết quả là lại bị người khác đạp bay đi, lửa giận trong lòng đã bắt đầu chồng chất lên.
- Nếu như Hoa Hạ học phủ cần một tên trộm thì người đó chỉ có thể là ta!
Động tác của Trần Thư phóng khoáng, dứt khoát liền mạch, sau đó quay đầu lại hỏi:
- Lão Vương, hắn ta vừa đánh ngươi chỗ nào?
Vương Tuyệt gãi đầu, nói:
- À… Tạm thời còn chưa đánh được ta…
- Còn chưa đánh á?
Trần Thư ngẩn người, nói như vậy thì mình đánh quá vội rồi à?
- Mẹ nhà ngươi!
Đúng lúc này, Vương Viên đứng lên, cuối cùng cũng lấy được túi phân trên đầu xuống.
- Phù phù…
Hắn ta hít lấy từng ngụm không khí trong lành giống như người sắp chết ngạt.
Vừa rồi hắn ta chỉ có một loại cảm giác, khi bị túi phân trùm lên thì sức chiến đấu giảm ít nhất là 80%.
- Ngươi là Trần Thư sao?
Trong ánh mắt giận dữ của Vương Viên còn có cả sát ý.
Là một Hoàng Kim Ngự Thú Sư, hắn ta chưa từng bị chơi như vậy, quả thực là một vết nhơ trong cuộc đời này!
Trần Thư ôm hai tay trước ngực, bình thản nói:
- Ta là thúc của ngươi, không phục à?
- Ta nhớ mình chưa từng trêu chọc ngươi nhỉ?
Hai bàn tay Vương Viên nắm chặt lại, nhưng không xúc động, hắn ta không sợ thực lực cá nhân của Trần Thư nhưng lại kiêng kị cường giả đứng sau lưng hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận