Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 498: Thành phố Nam Giang thực sự không muốn để tiếng xấu lại muôn đời

Tên này thật sự không ra bài theo lẽ thường!
Thẩm lão sư, ta van xin ngươi!
Vẻ mặt Trần Thư uể oải, mở miệng khẩn cầu:
- Cho ta gài bẫy ngươi một lần! Bằng không buổi tối này ta không ngủ ngon.
- …
Ánh mắt người trong lớp đặc huấn trừng trừng nhìn lại, chỉ cảm thấy vô cùng thái quá.
Đây quả thật là lời mà người có thể nói sao?
- Ngươi mẹ nó quá đáng!
Thẩm Vô Song nhìn bộ dạng của Trần Thư khóe miệng giật giật. Rõ ràng là hắn ta bị tấn công mà tại sao Trần Thư lại thể hiện như là một nạn nhân.
-Cút đi! Ngươi còn đánh lén nữa, đừng trách ta gọi cảnh sát!
Thẩm Vô Song nói lớn, thậm chí còn lấy điện thoại di động ra.
- Đừng, đừng xúc động…
Vẻ mặt Trần Thư bối rối, nhanh chóng bước tới và nói.
- Dừng lại! Ngươi cất vũ khí trước đã!
Khi Thẩm Vô Song nhìn thấy Trần Thư đi tới, hắn ta không khỏi lùi lại mấy bước, không dám thả lỏng cảnh giác.
Hai lần đánh lén liên tiếp khiến hắn ta lúc này có chút hoảng hốt…
- Không hổ là người từng trải!
Trần Thư lắc đầu với vẻ bất lực và đáng tiếc.
-Thẩm lão sư, chúng ta nói chuyện khác đi!
Trần Thư cất túi phân vào nói một cách chân thành.
- Hả? Có chuyện gì?
Thẩm Vô Song giữ khoảng cách, hỏi.
Trần Thư ho một cái rồi nói:
- Liên quan tới quỹ giáo dục đó…
- Này! Trấn Linh Cục sao? Ta muốn báo án!
- …
Trần Thư không nghĩ đối phương lại nhẫn tâm đến vậy, thật sự báo án.
Năm phút sau, Trần Thư đến cổng trường, ngửa mặt lên trời thở dài.
Không ngờ học sinh danh dự của trường Nam Giang Nhị Trung bị đuổi ra ngoài.
- Hiện tại ta cảm thấy rất hoảng loạn
Trần Thư đỡ Trương Đại Lực bằng tay phải, vẻ mặt có chút ưu thương.
- Đại Lực, mời ta đi ăn tối an ủi linh hồn bị tổn thương của ta đi.
Trong những ngày tiếp theo, Trần Thư chỉ có thể thành thật chờ đợi ở nhà, thật sự không còn nơi nào để đi.
Ngày 31 tháng 8.
- Ba mẹ, ta đi đây!
Trần Thư thu dọn hành lý, ngoài việc mang theo chiếc túi chuyên biệt của tên tội phạm, hắn còn kéo theo một chiếc vali lớn.
Trong những ngày tới, nơi ở của hắn sẽ là Hoa Hạ học phủ.
Đương nhiên, cần phải mang theo các loại Vật tư chiến lược.
- Để chúng ta tiễn ngươi đi!
Vào ngày này, ánh mắt của các bậc cha mẹ đều có cảm xúc, đã thu xếp từ rất sớm.
Đây là chuyến đi xa đầu tiên của Trần Thư, có thể trong tương lai hắn sẽ không trở lại thường xuyên.
Ba người đi tới bên ngoài tiểu khu, cha của Trương Đại Lực đã sớm đợi ở đó.
- Trần ca, lên xe!
Trương Phong mở miệng nói xin chào, con trai Trương Đại Lực của ông cũng đi tới ga xe lửa, vì thế họ có thể quá giang đi chung.
- Được rồi!
Trần Thư trực tiếp đáp lại, vui vẻ mở cửa lên xe.
- Tiểu tử ngươi muốn bị đánh đúng không?
Trần Bình nắm lấy Trần Thư và nói:
- Ngồi phía sau!
Năm người lái xe, đi thẳng đến nhà ga duy nhất ở thành phố Nam Giang.
Hứa Tiểu Vũ đã đợi rất lâu, ngoài nàng ra có Từ Tinh Tinh và Tạ Tố Nam, còn có cả Vương Thanh Hàn và Hạ Băng đều ở đó.
- Trần Bì đâu?
Làn da trắng vốn có của Từ Tinh Tinh đã chuyển qua làn da hơi ngăm đen, quả nhiên là nam nhân thì phải đến Hắc Châu một chuyến.
- Sao ta có cảm giác tên này quên ngày khai giảng…
Tạ Tố Nam sờ lên bộ râu của hắn. Đi du lịch liên tục trong vòng hai tháng đã làm phong phú thêm kinh nghiệm cho hắn, râu trên mặt hắn cũng đã mọc thêm không ít.
- Hình như có khả năng là vậy.
Năm người nhìn nhau, tất cả đều đang suy nghĩ có nên đến gõ cửa nhà hắn không thì đúng lúc này, một đoàn người vừa lúc đi tới.
- Ca đến rồi!
Trần Thư xuống xe, trên môi nở nụ cười, hai mắt lóe sáng nhìn thẳng về phía Hứa Tiểu Vũ… trên tay cầm vé tàu lửa.
- Quả nhiên là bạn học của ta! Rất đáng tin!
Trương Đại Lực cũng xuống xe với chiếc túi trên lưng và cả nhóm tụ tập lại.
- Chào thúc dì!!
Đám người Từ Tinh Tinh nhìn đám người Trương Phong ở trong xe.
- Các ngươi đi đi!
Trần Bình mỉm cười, nhưng cả ba mẹ và Trương Phong đều không xuống xe.
- Ba mẹ, các ngươi về đi!
Trần Thư nói, chuẩn bị đi đến ga tàu cùng mọi người.
Trần Bình gật đầu và nói:
- Trần Thư, chiếu cố các bạn học nhé!
Mọi người đều bị sốc,vội vàng nói:
- Thúc thúc không cần đâu ạ, không cần ạ.
Để hắn chiếu cố ư? Đùa gì vậy?
Cha mẹ nhìn bóng lưng Trần Thư từ xa, quay đầu ngừng nói, cùng Trương Phong rời ga xa lửa.
- Trần Bì, thành phố Nam Giang đã chuẩn bị một bất ngờ cho ngươi!
Lúc này, Tạ Tố Nam đảo mắt với nụ cười không thể nào giải thích được.
- Bất ngờ gì vậy? Sao không quyên tiền cho ta? Vậy thì ta sẽ không mệt nhọc như vậy.
- …
- Ngươi muốn ăn cái rắm này hả?
Nhà ga lúc này hơi khác thường so với trước đây, ngoài dòng người đông đúc hơn, trên đó còn có một biểu ngữ đặc biệt: Trần Thư, học sinh đứng đầu thành phố trong kỳ tuyển sinh đại học, sắp rời thành phố, ta chúc ngươi có một tương lai xán lạn!
Bên dưới biểu ngữ, hàng trăm người tụ tập, bao gồm những người từ Trấn Linh Cục, những người dân thường và hiệu trưởng của các trường trung học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận