Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1152: Hắn đã biết cách dùng nụ cười để che giấu bi thương

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- À… Ờm… Là…
Jack đám người có chút do dự, nhưng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng của việc bị hủy bỏ tư cách tranh tài, bọn họ cũng có chút sợ hãi.
Một người bảo sao nghe vậy nói.
- Là chúng ta khiêu khích Trần Thư trước, muốn chọc giận hắn…
Dolly trở nên có chút khó coi, thật sự là bọn họ không chiếm lý sao?
- Quả nhiên!
Tần Thiên cũng không bất ngờ lắm.
Mặc dù Trần Thư là tội phạm Nam Giang, nhưng ở các trường hợp công khai, hắn sẽ không chủ động ra tay, dù sao hắn cũng cần duy trì hình tượng hiền lành của mình.
Nhưng nếu như dám khiêu khích hắn một câu, con hàng này có thể nổ mộ tổ nhà ngươi lên luôn…
- Nói một chút xem nào!
Dolly nghiêm túc nhìn mười hai người sưng mặt sưng mũi, hắn ta muốn hiểu được tình huống cụ thể.
Jack cho là người đứng ra tổ chức cuộc họp này đều biết đại khái tình huống.
Huống chi bọn họ vất vả lắm mới được Trần Thư tha thứ, cũng không muốn công dã tràng, chỉ có thể nhắm mắt nói ra sự thật.
Đương nhiên, mục đích thực sự của bọn họ là muốn khiến Trần Thư không nhịn nổi mà lôi vũ khí nóng ra, bọn họ sẽ không nói ra, bọn họ chỉ nói là vì mình ngứa miệng…
Hồi lâu sau, Dolly âm tình bất định nói ra.
- Nói như vậy, các ngươi chủ động khiêu khích, cuối cùng vì thực lực quá yếu nên bị người ta dùng lực một người hành hung mười hai người?
- À…
Mười hai người xấu hổ, ủ rũ cúi đầu xuống.
- Là thóc mà cứ tưởng mình là gà!
Tần Thiên lắc đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười cổ quái.
- Tội phạm nổi giận mà mấy người các ngươi trẻ tuổi các ngươi còn muốn khống chế hắn?
- ...
Đám người Jack yên lặng không nói lời nào, nếu như biết Trần Thư hung tàn như vậy, có đánh chết bọn họ cũng không dám làm như thế.
Tần Thiên bình thản nói tiếp.
- Ta nghĩ hẳn là Liên minh Tự Do nên cho ta một lời giải thích chứ nhỉ!
- Tần hiệu trưởng…
Dolly vẻ mặt hơi cứng lại, nói ra.
- Bọn họ cũng đã bị trừng phạt, hay là cứ như vậy đi…
Đám người Jack chẳng qua chỉ nói vài câu lỡ miệng mà thôi, dựa theo quy tắc tranh tài, bọn họ cũng không gây ra ảnh hưởng lớn lắm.
- Thế thì cũng nên nói xin lỗi chứ!
Tần Thiên nhíu mày, nghiêm túc nói.
- Các ngươi có biết lời nói của các ngươi đã gây ra tổn thương lớn thế nào đối với một sinh viên đại học không?
- ...
Dolly giật giật khóe miệng, có sinh viên nhà ai mà hung mãnh như vậy không…
Lúc này, Jack mở miệng nói.
- Tiền bối, nhưng mà chúng ta nhìn thấy lúc ăn cơm trưa, Trần Thư vừa cười vừa ăn…
- Các ngươi biết cái gì?
Tần Thiên trợn mắt nhìn mọi người, nói ra.
- Hắn mới hai mươi mốt tuổi, cũng đã biết cách dùng nụ cười để che giấu bi thương rồi!
- ...
Trong nháy mắt, mọi người đều không nói gì.
Đến cả An Đông của Tuyết Quốc cũng có chút bối rối, hắn ta nhớ ngày trước Tần Thiên cũng không nói dối trắng trợn như thế này…
Nhưng vào lúc này, Tần Thiên hơi động, hắn ta lập tức nhận ra Trần Thư phía xa xa.
- Trần Bì!
- ...
Mượn các bụi cỏ cao che giấu, Trần Thư đang lén lút bò lổm ngổm rời đi.
Vừa nhìn thấy đám người Dolly, hắn đã cảm thấy không ổn rồi.
Vậy chẳng phải Lắc Lư Đại Pháp của hắn sẽ lập tức bị vạch trần hay sao?
Nhưng lúc này vừa nghe thấy giọng nói của Tần Thiên, Trần Thư lập tức bò chậm lại, Tần Thiên có thể nhìn thấy hắn?
Không biết nên làm gì, Trần Thư chỉ có thể chậm rãi đứng dậy, phủi phủi đất cát dính lên quần áo.
- Chào mọi người…
Trần Thư cười toét miệng phất phất tay với mọi người rồi không tình nguyện nhích lại gần.
- Tiểu tử ngươi đang làm cái gì đấy?
Tần Thiên nghi ngờ nhìn hắn, đang yên đang lành tự nhiên nằm trên đất làm cái gì?
- À…
Trần Thư gãi đầu rồi nói.
- Thường xuyên cảm thụ khí tức của tự nhiên sẽ có lợi cho sự phát triển của con người, chủ nhiệm lớp mười hai từng dạy ta như vậy…
- ?
Mọi người giật giật khóe miệng, miệng lưỡi của tên này có thể dẻo hơn chút nữa không?
Trần Thư thấy mọi người không nói lời nào, cho là mình Lắc Lư Đại Pháp của mình bị vạch trần, hắn chuẩn bị nói chút gì đó để vãn hồi cục diện.
- Thật ra thì chuyện sáng nay…
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp nói xong thì bị người cắt ngang.
Dolly của Liên minh Tự Do áy náy nói.
- Trần Thư, xin lỗi ngươi!
- ?
Trần Thư hơi ngửa người về phía sau, suýt chút nữa thì ngã người xuống đất.
Hắn nhìn Tần Thiên với vẻ khó hiểu và nghi ngờ.
Tần Thiên nhún vai, vẫn duy trì yên lặng.
Thấy vậy, hắn chỉ có thể mở miệng nói.
- Khụ khụ… Ta… Tha thứ cho các ngươi.
- Xin lỗi, xin lỗi.
Dolly gật đầu, rồi mang đám người Jack rời đi…
An Đông của Tuyết Quốc và Breen của vương quốc Bất Hủ cũng rời khỏi nơi này, chỉ để lại Trần Thư và Tần Thiên trố mắt nhìn nhau.
- Hiệu trưởng, ngài cũng lừa hắn ta à?
Trần Thư mở miệng hỏi, hắn chỉ có thể là cho ra một cái kết luận như vậy.
- Lừa cái gì cơ?
Tần Thiên hơi ngẩn ra rồi nói tiếp.
- Chính bọn họ tự nói ra sự thật mà.
Sau đó, lão giải thích chuyện mới vừa rồi cho Trần Thư.
- Là như vậy sao?
Trần Thư giật giật khóe miệng, không nghĩ tới đám người Jack lại tin hắn sái cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận