Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1068: Dường như nó đang mặc cả, mà lại giống như vẫn chưa bàn được gì… (2)

- Ba ngày sau, Khế Ước Linh Không Gian Vương Cấp của bọn ta sẽ tới đây.
- Được rồi!
Lôi Thú gật đầu, nó còn đang bận trở lại Ác Ma Sào Huyệt nữa đây này, không có thời gian dư thừa để lãng phí đâu.
Hơn nữa, điều khiến nó khó chịu không phải mấy người Trần Thư, mà là hai Vương Cấp Ngự Thú Sư của Liên minh bên mình.
Nhiều người như vậy mà còn không đối phó nổi một Bạch Ngân Ngự Thú Sư nữa mới đau, kết quả là không những không thành công mà còn bị đối phương lừa hết nguyên cả đám.
Bây giờ lại còn cần Liên minh đưa tiền để chuộc người nữa chứ, thật sự là mất mặt quá đi!
- Đại nhân…
Trông mắt Buck có chút không cam tâm, lui bước nhường lại dễ dàng như vậy sao?
- Câm mồm!
Lôi Thú lạnh lùng nhìn hắn ta rồi nói:
- Thân là Vương Cấp mà bắt một Bạch Ngân cũng bắt không xong!
- ...
Khóe miệng Buck giật giật. Bà mẹ nó, ta cũng muốn bắt lắm chứ, nhưng người ta một lần có đến tận ba Vương Cấp tới cứu, cho dù có đổi sang ai thì cũng không thể trụ được mất…
Dường như Lôi Thú nghĩ đến cái gì đó nên nhìn về phía Trần Thư mà nói:
- Ta muốn hỏi một câu!
- Phí trưng cầu ý kiến một tỷ!
Trần Thư nhếch mép cười. Quả thật Khế Ước Linh trước mắt này không phải là Lôi Thú gì đấy mà nó là Chiêu Tài Thú thì đúng hơn!
- ?
Lôi Thú khẽ giật mình, ngay sau đó đung đưa ba cái đuôi, trên đuôi xuất hiện tia chớp đáng sợ.
- Ầy… Cứ hỏi đi, cứ hỏi đi!
Khóe miệng Trần Thư giật giật mà nói:
- Cứ xem như là ta miễn phí tặng kèm!
Lôi Thú nghiêm túc hỏi:
- Ngươi đóng Không Gian Thông Đạo bằng cách nào vậy?
Cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng có tiền lệ Không Gian Thông Đạo bị đóng lại, có thể nói chuyện này đã phá vỡ nhận thức của mọi người.
Nếu có thể nắm giữ loại phương pháp này thì hoàn toàn có thể cách ly hung thú để cải thiện đáng kể tính an toàn của Lam Tinh.
Trần Thư dang hai tay ra mà nói:
- Ta cũng không biết nữa. Cái đó là thứ mà Truyền Kỳ Ngự Thú Sư trong nước cho ta, hình như là lấy ra từ Long Uyên thì phải.
Đương nhiên hắn không thể nào lại nói đó là đồ vật của chính mình được, mọi chuyện đều có thể đẩy đến lão gia tử Truyền Kỳ là xong.
E rằng cả Lam Tinh cũng không có người nào dám đến hỏi lão nhân gia.
Hơn nữa, trên người hắn còn có dấu ấn của Truyền Kỳ Khế Ước Linh nên đương nhiên những gì hắn nói đều rất đáng tin.
Đồng thời, hắn dẫn nguồn gốc của vật phẩm tới Long Uyên cũng có ý hy vọng các đại quốc còn lại có thể phái cường giả đến thăm dò, như thế thì có thể giúp một tay làm dịu áp lực trong Long Uyên.
- Long Uyên à?
Trong mắt Lôi Thú tràn ngập kiêng kị.
Nó trấn áp quanh năm ở Ác Ma Sào Huyệt, nơi nguy hiểm thứ hai trên Lam Tinh đã cảm thấy áp lực lắm rồi, sự nguy hiểm của nơi nguy hiểm nhất là Long Uyên thì khỏi cần phải nói cũng đã rõ ràng.
Nó không nghi ngờ lời Trần Thư nói mà quay người đi về hướng của Liên minh Tự Do.
Buck quay đầu nhìn mấy người Trần Thư, vẫn còn nhớ như in những đòn hành hung trước đó.
- Lần này, Buck ta nhớ kỹ rồi! Đặc biệt là…
Hắn ta còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên thần sắc chấn động.
Chỉ thấy Trần Thư lại nâng một khẩu súng phóng tên lửa lên, trên mặt treo nụ cười hung tàn…
- ...
Hắn ta cưỡng ép kìm lại lời nói mà đi theo Lôi Thú rời khỏi mảnh đất nhục nhã này.
...
Nửa tiếng sau, nhóm người Trần Thư ngồi trên lưng Thiên Băng Phượng Vương của tổng đốc Nam Thương, chuẩn bị đi đến Địa Hỏa Bình Nguyên trước.
Mà lúc này, Tần Thiên đang nói chuyện với chính phủ trong nước, hiển nhiên là đang bàn về chuyện để bọn họ phái Khế Ước Linh Vương Cấp đến đây.
Một lúc lâu sau, lão cúp điện thoại, sau đó nhìn về phía Trần Thư.
- Sao vậy? Hiệu trưởng?
Trần Thư quay đầu nhìn lại lão, trong mắt có chút khó hiểu.
- Từ từ giải thích từng cái một!
Tần Thiên hắng giọng rồi nói:
- Súng phóng tên lửa lấy từ chỗ nào ra?
- Ầy… Mò ra từ thùng rác của tiểu khu.
- ?
Khóe miệng Tần Thiên giật giật mà nói:
- Ý ngươi nói là phần tử khủng bố của tiểu khu đấy à?
- Hiệu trưởng, đây chỉ là món đồ chơi nhỏ mà thôi, không cần phải để ý nhiều như vậy đâu…
Trần Thư mở miệng nói. Súng phóng tên lửa là đến từ một băng nhóm tội phạm muốn giết hắn ở thành phố Nam Giang.
- Nếu so với bom hạt nhân của ngươi thì quả thật đây chỉ là món đồ chơi nhỏ mà thôi…
Khóe miệng Tần Thiên giật giật, lão không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Mức độ nguy hiểm của vũ khí công nghệ kém xa tít tắp so với Khế Ước Linh của Ngự Thú Sư nên đương nhiên việc kiểm soát chúng cũng không nghiêm ngặt lắm.
- Bây giờ thì nói nghe xem, sao ngươi rời khỏi học phủ mà lại không báo cáo!
Tần Thiên mở miệng nói:
- Nếu như không phải bọn ta tới kịp thời, ngươi đã… ngươi đã…
Lão đột nhiên nhớ ra Trần Thư có Truyền Kỳ Cấp che chở, có vẻ như sẽ không có chuyện gì xảy ra cả đâu…
Trần Thư quay đầu lại nhìn lão rồi hỏi:
- Hiệu trưởng, ta đã gì cơ?
- Ngươi đã… bắt nạt người nước ngoài rồi!
- ...
Tất cả mọi người nhất thời không nói nên lời. Con hàng này cũng thật sự quá gượng ép rồi…
- Đúng vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận