Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1636: Lão sư không có yêu cầu nào khác, ta chỉ muốn sống…

Hai cánh Hắc bạch Hồ điệp run lên, vội vã theo sát.
Nhưng vừa bước vào, nó đã bị Hỏa Diễm lĩnh vực thiêu đốt đến toàn thân đau nhức kịch liệt, khí thế trở nên suy yếu không ít.
- Ta sẽ báo thù cho ngươi!
Hồn Long Hoàng nhìn nó một chút, không để ý tới nữa.
Chỉ là một Bạch Ngân Quân Vương mà thôi, so với phân thân này, quả thực là bé nhỏ không đáng kể.
Hắc bạch Hồ điệp nhìn nó một chút, đáy mắt tràn đầy oán hận, trong lòng nói:
- Mẹ nó ta đã chết rồi, có tác dụng cái rắm gì nữa!
Nó muốn phóng thích kỹ năng thuấn di, nhưng lại bị Hỏa Diễm lĩnh vực chặn lại.
Không bao lâu, hồn Long Hoàng rời khỏi Hỏa Diễm lĩnh vực, đi tới ngoại giới.
- Chó chết, rõ ràng là muốn chạy?
Trần Thư nhíu mày, đi tới bên ngoài cách hồn Long Hoàng trăm mét.
Hắn trực tiếp để Thỏ Không Gian thả ra 【 không gian lao tù 】 , bao vây hồn Long Hoàng.
Hai con mắt Hồn Long Hoàng đỏ tươi nhìn về phía hắn, vô cùng oán hận nói:
- Trần Thư, đời này không giết ngươi, bổn hoàng vĩnh viễn không bao giờ đột phá!
Dứt lời, nó thong dong rời khỏi 【 không gian lao tù 】 , không hề bị ngăn cản.
Trong chốc lát, thân thể của nó chia ra thành ba mươi phân thân, hướng về các hướng khác nhau rời đi.
Mà lúc này, Hỏa Diễm lĩnh vực tản ra, chỉ để lại thi thể của Hắc bạch Hồ điệp.
Mắc dù nó là Bạch Ngân Quân Vương, nhưng đối mặt với năm Vương cấp, kết quả đã không cần nhiều lời.
- Tách ra đuổi theo?
Trong mắt Tần Thiên đã có chút do dự, lo lắng lại là bẫy rập.
Vương Sách chắc chắn nói:
- Hiện tại nó đã là nỏ mạnh hết đà, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Dứt lời, năm người quả quyết ra quyết định.
Bây giờ là thời điểm then chết bản thể hồn Long Hoàng bị trọng thương, nếu có thể thành công, thoáng chốc có thể làm dịu áp lực của Long Uyên thành.
- Ta cũng giúp đỡ!
Ánh mắt Trần Thư khóa chặt một đạo thân thể của hồn Long Hoàng.
Tần Thiên mở miệng nói:
- Ngươi cẩn thận một chút, nếu như nó thật sự có sức phản kháng, chắc chắn sẽ nhắm vào ngươi trước tiên.
- Vậy ta không lên.
- ? ? ?
Năm người quay đầu nhìn lại, ngươi mẹ nó đừng bỉ ổi như vậy được không…
- Vừa rồi nó có thể cưỡng ép khống chế khế ước linh của ta, không thể lên được…
Trần Thư lắc đầu, trong lòng bình tĩnh lại.
Lỡ như hồn Long Hoàng còn có sức chiến đấu, vậy hắn có chút xong rồi.
Đến lúc đó chỉ có hắn cùng tiểu tinh linh duy trì được sự thanh tỉnh, cục diện thoáng chốc có chút khó xử….
- Ngươi đi cùng ta.
Liễu Phong mở miệng nói.
- Ta cũng cần người phối hợp với ta.
- Được!
Tần Thiên gật đầu, sau đó lôi vài cục gạch màu đen ra, nói.
- Cầm cái này đi, sản phẩm mới nhất của chính phủ, dù ở Dị Không Gian thì vẫn truyền được tín hiệu, nếu có tình huống bất ngờ, cứ đánh nát là được.
Nhất thời, mỗi người nhận lấy một cục rồi cưỡi Khế Ước Linh đuổi theo, bọn họ không định bỏ qua cho Hồn Long Hoàng.
Lúc này, một con Hồn Long Hoàng đang điên cuồng chạy thục mạng.
Thân thể nó càng ngày càng ngưng thực, trông khác hẳn với hai mươi chín đạo phân thân còn lại.
- Ta sẽ trở lại! Thù này không báo, ta thề ta không phải là Long!
Ngược lại, bây giờ nó cũng không hốt hoảng lắm, chỉ cần có thể để Lực Lượng Hạch Tâm chạy thoát rồi trở về bản thể thì cũng không quá thua thiệt.
Còn những phân thân khác, nó cũng không để lại quá nhiều linh hồn lực lượng.
Bây giờ có tổng cộng là ba mươi phân thân, nó không tin đám người Trần Thư có thể tìm được thân thể chứa Lực Lượng Hạch Tâm.
Là Thú Hoàng, năng lực bảo vệ tính mạng đương nhiên không cần nói nhiều, nếu không bọn nó cũng không thể sống sót lâu như vậy.
...
Mười phút sau.
Trần Thư giết được thêm một phân thân của Hồn Long Hoàng, quả nhiên, đúng như dự đoán, nó không có chút sức chiến đấu nào.
Hắn thu toàn bộ sức mạnh của Thú Hoàng vào, đây là đồ tốt, nó có thể giúp Khế Ước Linh hệ tinh thần lực tiến hóa.
- Lão Liễu, đây là lần thứ hai ta giết được Thú Hoàng rồi.
Trần Thư có chút khoe khoang, chiến tích như này không phải ai cũng có thể sánh được.
Liễu Phong liếc hắn một cái, nói.
- Đều là phân thân thôi, ngươi khoác lác cái gì? Hơn nữa, có liên quan gì đến ngươi đâu…
- Ta làm mồi nhử đó, không có ta, các ngươi làm sao tìm được nó mà giết chứ?
- ...
Liễu Phong lắc đầu, nói tiếp.
- Sao ngươi lại bị theo dõi rồi? Có phải ngươi lại gây ra chuyện gì quá đáng không?
- Thật sư không có.
Trần Thư nhún vai nói.
- Ta vẫn luôn tuân theo nguyên tắc: Kiên định làm người, thành thật làm việc.
- Mẹ nó đây là lời thoại của ngươi sao?
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, hỏi tiếp.
- Không phải do ngươi giết quá nhiều hung thú đó chứ?
- Ta mới giết mấy chục con thôi, cũng không nhiều lắm.
Trần Thư gãi đầu nói.
- Ta nghĩ có khả năng con Thú Hoàng này vẫn luôn đi tìm ta.
- Hả? Chỉ có chút ấy sao?
Liễu Phong ngơ ngác, chuyện này cũng không phù hợp với tác phong tội phạm trước sau như một của hắn lắm.
- Đúng vậy, ta chỉ giết có từng ấy thôi.
Trần Thư thở dài, sau đó, Thỏ Không Gian búng tay một cái..
Rầm rầm rầm…
Chỉ thấy một đống lớn Bạch Ngân Chân Bảo rơi xuống, thậm chí chất thành một quả núi nhỏ…
- Cái gì thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận