Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 827: Ta cũng muốn hà tiện lắm, nhưng lại không thiếu tiền!

- Ngươi đào đâu ra vậy?
- Ngươi thì hiểu gì chứ!
Trần Thư bĩu môi, chuẩn bị nhờ Tần Thiên và Liễu Phong nghiên cứu giúp hắn ta.
Chỉ khi xác định được những kỹ năng có thể lĩnh hội được, thì mới có thể quyết định sử dụng cho Khế Ước Linh nào.
Trần Thư mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, gần đây có ai tìm ta không?
- Có đó, có người gửi hàng phát nhanh cho ngươi! Gửi tới ba, bốn lần rồi.
- Của ta á? Hàng chuyển phát nhanh gì vậy?
- Là hàng thanh toán khi nhận, ta trực tiếp từ chối rồi!
- Vậy tốt rồi!
Trần Thư gật gật đầu, không hổ là bạn cùng phòng của hắn ta.
Nhưng vào lúc đó, cửa ký túc bị đẩy ra.
- Trần Bì, ngươi có hàng chuyển phát nhanh này!
Vương Tuyệt khiêng một cái nồi đen bước vào, vẻ mặt hắn vô cùng kỳ lạ.
- Ơ?
Trần Thư ngẩn người một lúc, nói:
- Một cái nồi? Là ý gì chứ?
- Ai mà biết được?
Vương Tuyệt nhún vai, đưa nồi cho hắn ta rồi nói:
- Là hàng thanh toán khi nhận, ta trả tiền hàng cho ngươi rồi.
- Cái đồ lãng phí nhà ngươi!
Trần Thư trừng mắt, đến hàng thanh toán khi nhận ngươi cũng lấy nữa?
A Lương nhíu mày, nói:
- Sao ta thấy cái nồi này nhìn có chút quen mắt nhỉ…
- Nồi trong khắp thiên hạ cái nào chẳng như thế nào, đương nhiên là quen mắt rồi!
Trần Thư thản nhiên ném cái nồi vào trong góc, nói:
- Nồi đen, nồi đen, không lẽ có người muốn ta phải chịu tiếng xấu thay người
khác sao?
A Lương giơ ngón tay cái lên, nói:
- Trí tưởng tượng của ngươi thật phong phú…
- Các người nói chuyện đi, ta phải ra ngoài một chuyến!
Trần Thư vác túi lên, trực tiếp rời khỏi ký túc, hắn chuẩn bị đi tìm Liễu Phong và Tần Thiên.
Trước một toà nhà ba tầng.
- Liễu lão sư, tỉnh dậy uống thuốc ngủ nào!
Bịch!
Một bóng người bay ra, một cái đạp trực tiếp bay thẳng tới.
Trần Thư sớm đã đoán trước, hai tay đan lại đỡ lấy cái chân và lùi lại vài bước.
- Tên tiểu tử nhà ngươi đêm muộn rồi còn gào thét cái gì?
Liễu Phong nhướng mày, nói:
- Không đúng, ta cho ngươi nghỉ phép nửa tháng cơ mà. Sao lại quay về sớm vậy?
- Ta nóng lòng muốn quay trở về với vòng tay của học phủ, biển cả tri thức đã khiến ta mê mệt…
- Được rồi, được rồi!
Khoé miệng Liễu Phong nhếch lên, vừa nghe đã thấy có chút đau đầu rồi. Lão mở miệng nói:
- Tìm ta có việc gì?
- Đi vào rồi nói!
Vẻ mặt Trần Thư thần thần bí bí, vác cái túi bước vào phòng làm việc của Liễu Phong.
Hắn lấy vật đựng trong bao ra, trái tim màu đỏ bên trong vẫn đang đập…
- Ồ?
Ban đầu Liễu Phong vẫn bình thường, lúc sau liền trợn tròn hai mắt, lão xông thẳng tới, ôm chặt lấy cái lọ chứa.
- Cái này là?
Sắc mặt lão ta được trận kinh ngạc, không ngừng vuốt ve thân bình.
- Là một quả tim của Quân Vương, muốn nhờ ngươi xem giúp ta một chút có thể lĩnh hội được kỹ năng gì!
- Của Quân Vương á?
Liễu Phong quả nhiên nói:
- Tiểu tử nhà cậu trộm hay là cướp đây?
- ...
Trần Thư giật giật khoé miệng, nói:
- Cái gì mà trộm với cướp chứ? Đây là đồ gia truyền trong nhà ta được chưa!
- Nhà ngươi mà cũng có đồ tốt thế này á?
Vẻ mặt Liễu Phong không tin.
Nếu thật sự có, chỉ e là đã sớm bị Trần Thư làm mất rồi, còn có thể chờ tới bây giờ mới xuất hiện sao?
- Ngươi đừng có hỏi nhiều nữa!
Trần Thư mở miệng nói, tuy là lấy được từ vụ tập kích tội phạm quốc tế, nhưng suy cho cùng nghe vẫn không quang minh gì.
Đến lúc đó người khách sẽ nghĩ gì chứ? Còn tưởng hắn ta có cả một gia thế tội phạm chứ…
- Chỉ bằng mắt thường thì không kiểm định ra được, phải có thiết bị chuyên nghiệp!
Liễu Phong vuốt vuốt cằm, mở miệng nói:
- Ngày mai ta sẽ tìm Tần Ca, đi tới phòng thí nghiệm một chuyến!
Trần Thư dè dặt nói:
- Liễu lão sư, ngươi sẽ không đánh tráo của ta chứ?
- ?
Mặt Liễu Phong đầy dấu chấm hỏi, nói:
- Ta đường đường là một Ngự Thú Sư Hoàng Kim, lại phải nhìn trúng đồ của một sinh viên à?
- Điều đó ai mà biết được?
Trần Thư cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói:
- Có người thoạt nhìn thì là người thượng lưu đó, kết quả vẫn làm chuyện hạ lưu đấy thôi…
- Dừng dừng dừng!
Khoé miệng Liễu Phong giật giật, ngươi là đang chỉ cây dâu mà mắc cây hoè đúng không?
Hơn nữa, ai mà dám lấy đồ của ngươi chứ? Không chừng trường học cũng bị cho nổ tung mất…
- Vậy thì ta về trước đây, có kết quả nhớ nói cho ta biết…
Trần Thư đặt lọ xuống rồi xoay người rời khỏi phòng làm việc của Liễu Phong.
Hắn ta cực kỳ tin tưởng Liễu Phong và Tần Thiên, huống hồ hai người bọn họ đều là các cường giả có tiếng tăm, không đến mức vì một nguyên liệu mà huỷ hoại đi thanh danh của mình.
- Cái tên tiểu tử này, vậy mà lại có thứ đồ tốt thế này…
Liễu Phong lắc lắc đầu, đem cái lọ cất thật cẩn thận.

Thời gian trôi qua nhanh, nhoáng cái đã tới tháng mười.
Trần Thư đang chuyên tâm điều chế Dược Tề, động tác vô cùng thuần thục, vừa nhìn đã biết là đại sư giới luyện dược!
Đương nhiên là hệ thống đang uỷ thác quản lý rồi…
Thời gian đã trôi qua hai tiếng, Trần Thư đã luyện ra một lọ Dược Tề.
- Phù phù~
Trần Thư lắc lắc đầu, thời gian điều chế Dược Tề của Bạch Ngân cấp dài quá rồi, vả lại dược liệu lại quá ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận