Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1686: Tội phạm nghiệp dư gặp tội phạm chuyên nghiệp

- Tốt rồi!
Lưu Hán vẫy vẫy tay ra hiệu, nói :
- Hiện giờ Tội phạm ca đã đến rồi, chúng ta cũng nhanh chóng rút lui, các vị quay về thu thập một ít đồ vật cần dùng, sau đó chờ đợi người đến thông báo rời đi.
Mọi người hoan hô một tiếng, trong lòng vô cùng hưng phấn, lập tức giải tán.
Hầu như mọi người đều ở các khách điếm xung quanh, mặc dù quy các toà nhà của ngự thú sư đều không nhỏ, nhưng cũng không thể nào chứa được quá nhiều người.
Lưu Hán mang theo hai người tiến về phòng cao nhất của tòa nhà.
- Mời hai vị ngồi!
Lưu Hán một tay ra hiệu mời ngồi, sau đó xoay người vô trong giống như đang tìm kiếm tư liệu.
Nửa giờ sau.
Trần Thư cầm tư liệu trong tay, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
- Lưu hội trưởng, tổng cộng có hơn năm ngàn người sao?
Nếu là dựa theo tính toán, tổng cộng có hai mươi mốt châu, tính ra phải có hơn mười mấy vạn người.
Đối với số lượng người lớn như vậy, nếu muốn vượt qua hải dương có vô vàn hung thú, đúng là khó hơn lên trời.
Dù cho có truyền tống trận tiếp ứng, thì việc này cũng cực kỳ khó khăn.
- Đúng vậy!
Lưu Hán gật đầu nói:
- Ngoài các đồng bào ở Ước nhĩ lợi châu, còn có rất nhiều người chạy nạn tự các thành trì bị công phá khác.
- Uhm, đi thôi!
Trần Thư cười nói:
- Ngươi đi thông báo cho mọi người chuẩn bị, sáng mai, chúng ta lên đường rời khỏi nơi đây.
Trên thực tế, theo hắn thấy người Hoa quốc ở Liên Minh Tự Do cũng không nhiều.
Bởi vì thế giới hiện, căn bản không tồn tại tình huống du học nhiều, tài nguyên của mỗi thế lực đều chỉ dành bồi dưỡng thiên tài của bản địa đó.
- Được, vậy làm phiền Tội phạm ca rồi.
Trong lòng Lưu Hán cũng vô cùng vui vẻ, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn ta nói:
- Nhưng mà chúng ta hiện tại đang ở địa bàn của gia tộc Ám Thiên Sứ, ta vẫn phải thông báo với bọn họ một chút.
- Được.
Trần Thư xoa đầu, nói:
- Lưu hội trưởng, tối nay chúng ta sẽ tạm thời ở lại đây.
Lưu Hán vội vàng gật đầu, đích thân sắp xếp chỗ nghỉ cho hai người….
Đêm khuya.
- Đại Lực, Hắc Ám Liệu lý chuẩn bị đến đâu rồi?
Trần Thư chờ mong nhìn Trương Đại Lực hỏi.
Đến lúc đó, có tới hơn mười vạn người muốn vượt biển, nếu không có thủ đoạn đặc thù đối phó với các loại Hải Thú thì bọn họ sẽ xảy ra nguy hiểm thậm chí toàn quân bị diệt.
- Chưa được, vẫn chưa tới lúc.
Trương Đại Lực lắc đầu, nói.
Bảo hắn ta nấu nướng thì không có gì khó, dù sao cũng là việc rất bình thường. Nhưng, việc điều chế Dược tề mà hung Thú cực ghét thì lại là một thử thách rất lớn.
- Ừ, không cần vội vã.
Mặc dù hơi lo lắng nhưng bản thân biết rõ mấy công việc đòi hỏi ‘tay nghề cao’ này không thể làm xong trong thời gian ngắn, nên Trần Thư chỉ có thể mỉm cười.
Sau đó, Trần Thư lại mở bản đồ ra nghiên cứu, cố gắng tìm tuyến đường an toàn nhất.

Sáng sớm hôm sau.
Trần Thư đang ôm chăn ngủ ngon thì nghe thấy những tiếng tranh luận ồn ào đến từ bên ngoài truyền đếnđến.
- Hử?
Hắn khẽ dụi mắt, ngáp dài ngáp ngắn, không tình nguyện nhổm dậy đánh răng rửa mặt..
Mà cùng lúc đó, Đại Lực ở bên cạnh vẫn đang bận rộn nghiên cứu các nguyên liệu “Hắc ám” dáng vẻ phờ phạc giống như cả đêm không ngủ.
Trần Thư nhướng mày nhìn Trương Đại Lực nói :
- Đại Lực, đừng nói cả đêm không ngủ nhé ?
- Vẫn ổn, thức đêm quen là sẽ không buồn ngủ đâu !
Trương Đại Lực mơ hồ lắc đầu, mải mê đắm chìm trong thí nghiệm khiến ánh mắt hắn ta hơi dại ra, làm cho Trần Thư liên tưởng đến những nhà Khoa Học điên rồ.
Trần Thư còn muốn hỏi xem bên ngoài xảy ra chuyện gì mà nhìn dáng vẻ của hắn ta chắc cũng chẳng hỏi được gì, nên quyết đoán quay đầu đẩy cửa ra khỏi phòng.
Trần Thư mặc một chiếc áo khoác màu đen, tư thái bình tĩnh đi xuống dưới đại sảnh của Hiệp hội.
Nhìn xung quanh mới thấy khắp nơi đều đã kín chỗ. Lúc này, vẻ mặt ai ai cũng tức giận, khí thế hung hãn vô hình lan toả, nhưng vì kiêng kỵ điều gì đó mà phải bắt buộc kiềm chế.
- ồ?
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Trần Thư giật mình, tay vuốt nhẹ Thỏ Không Gian trên vai.
Chỉ thấy bóng dáng hắn loé một cái đã Thuấn Di đến vị trí trung tâm đám người đang tranh cãi.
Lưu Hán đang tranh luận với người khác bỗng giật mình, không ngờ lại có người thực lực cao như thế, thoắt ẩn thoắt hiện đã xuất hiện ở đây rồi.
Nhưng khi nhìn thấy là Trần Thư thì yên tâm, vẻ mặt “quả nhiên là như thế”.
Trần Thư mỉm cười nhìn Lưu Hán, hỏi :
- Lưu ca, có chuyện gì thế?
Chưa đợi Lưu Hán lên tiếng, một nam nhân phía đối diện đã mỉa mai, khinh thường nói:
- Ngươi chính là tội phạm Nam Giang, người phụ trách đưa bọn họ về nước ?
Kẻ lên tiếng mặc áo tay dài màu trắng, trước ngực thêu hình Thiên sứ màu đen sẫm, dường như tượng trưng cho điều gì đó.
Trần Thư chỉ lạnh lùng liếc hắn tata, không thèm lên tiếng đáp lại.
- …
Nam nhân kia còn định lên tiếng mỉa mai, bỗng nhiên bị ánh mắt sắc lẹm của Trần Thư làm cho im lặng, khí huyết cả người đột ngột ngưng trệ, như đang đối mặt với uy áp của loài Hung thú Viễn Cổ nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận