Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 182: Thành viên tuyên truyền tình yêu và hòa bình (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
Mà Tạ Tố Nam thì lại sở hữu thần kỹ, người giàu đến mấy cũng phải sợ hắn thôi.
Trần Thư trở về ký túc xá rồi nuốt hết bảy viên Ngự Thú Trân Châu. Không có mùi vị gì đặc biệt, vào miệng là tan.
Ngự Thú Lực của hắn lập tức tăng lên rất nhiều, lại tiến gần Ngự Thú Sư cấp 8 thêm một bước.
Đẳng cấp Ngự Thú Sư càng cao thì càng khó đột phá.
Xuất thân của Hứa Tiểu Vũ rất tốt nhưng nàng ta vẫn phải dậm chân ở bậc Ngự Thú Sư cấp 7 suốt mấy tháng.
Mà Từ Tinh Tinh cũng chỉ là Ngự Thú Sư cấp 7 thôi, trừ khi nhà hắn bỏ ra hàng chục triệu để mua cho hắn Ngự Thú Trân Châu.
Nhưng nếu có từng ấy tiền thì sao lại không đi mua Lãnh Chúa Hung Thú để mà lĩnh ngộ kỹ năng chứ?
Lúc Trần Thư đang nghỉ ngơi trong ký túc xá, một cuộc điện thoại đột nhiên gọi đến.
- Alo, Vương thúc?
- Ngày mai ngươi đến Trấn Linh Cục một chuyến, có chút chuyện muốn nói với ngươi!
Chẳng lẽ có thêm tiền thưởng sao?
Trần Thư cúp máy, gửi một tin nhắn cho Thẩm Vô Song rồi ngã đầu liền ngủ say.
Mà Tạ Tố Nam và Từ Tinh Tinh thì đang đả tọa tu luyện, gia tăng Ngự Thú Lực của bản thân.
Sáng sớm ngày hôm sau, lớp đặc huấn lại tập trung ở Ngự Thú Quán.
- Tháng 9, nhiệm vụ của các ngươi là học cách sử dụng linh hoạt các kỹ năng. Tháng sau, ta sẽ dẫn các ngươi đến Dị Không Gian để trải nghiệm! Chỉ có học được cách sử dụng kỹ năng thì các ngươi mới có thể đảm bảo an toàn cho chính mình!
Những lời này vừa nói ra thì tất cả mọi người đều lộ vẻ hưng phấn, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Hầu hết những người trong lớp đều chưa từng đi đến Dị Không Gian mà chỉ mới nghe kể về nó mà thôi.
Thẩm Vô Song mở miệng nói:
- Trong thời gian này, ta hy vọng các vị có thể chăm chỉ tu luyện! Kết quả của cuộc thi tháng tới sẽ dựa trên thành tích của các ngươi ở Dị Không Gian!
- Lớp trưởng tới giám sát một chút!
Thẩm Vô Song gọi nhưng lại không thấy bóng dáng Trần Thư đâu.
- Ơ? Trần Thư đâu?
Tạ Tố Nam nói:
- Báo cáo Thẩm lão sư, Trần Thư xin nghỉ.
Thẩm Vô Song nhướng mày:
- Xin nghỉ? Sao ta lại không biết?
- Hắn nói hôm qua đã gửi tin nhắn cho lão sư rồi.
Thẩm Vô Song lấy điện thoại ra, quả nhiên Trần Thư có để lại một câu.
- Thẩm lão sư, ngày mai chắc là em sẽ bị ốm nên em muốn xin nghỉ một ngày. P/S: Đây là thông báo, không phải bàn bạc!
Trần Thư huýt sáo, khoan thai ung dung đi ra ngoài trường.
- Đừng gặp ta ngoài đời, có giỏi thì lên mạng cào bàn phím với ta đây này! (1)
(1) Câu gốc “不要在网络上逼逼赖赖,不服现实碰一碰,你看我扎不扎你就完了,记得双击么么哒。” => Đừng có lên mạng cào phím này nọ, không phục thì gặp ngoài đời. Cưng xem chị có xiên cưng không là xong rồi. Nhớ thả tim cho chị nhé.
Đây là câu nói nổi tiếng của Hot Douyin Hàn Bội Tuyền (Hàn Mỹ Quyên), ở đây Trần Thư nói ngược lại.
Ở trên mạng, đến Phương Tư hắn còn không sợ nữa là, Thẩm Vô Song đã là gì?
Trần Thư gọi một chiếc xe taxi lại.
- Bác tài! Đi Trấn Linh Cục!
Hắn liếc mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc:
- Bà mẹ nó. Bác tài, ngươi mặc Tỏa Tử Giáp làm gì vậy?
Tài xế lắc Tỏa Tử Giáp trên người một chút, cười nói:
- An toàn, an toàn là trên hết!
Khóe miệng Trần Thư giật một cái. Ý thức an toàn của ngươi như thế này không hợp lẽ thường một chút nào cả.
Sau một tiếng, Trần Thư đi tới cửa Trấn Linh Cục.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc, hắn không khỏi nhớ tới cái lúc mà hắn bị coi như một kẻ buôn thuốc giả.
Hắn vừa mới bước vào Trấn Linh Cục, Vương Càn lập tức nghiêm túc hỏi:
- Trần Thư, nhà ngươi có xe tăng đúng không?
Vẻ mặt Trần Thư ngơ ngác:
- ?
- Cái quái gì vậy?
- Thi thể của tám tên tội phạm đều bị vật nặng đè lên. Suy đoán sơ bộ là có ai đó đã lái xe tăng cán qua.
Khóe miệng Trần Thư giật một cái:
- Vương thúc, thôi nhé!
- Ngươi dám lái xe tăng trong thành phố sao?
Hắn không ngờ trí tưởng tượng của Vương Càn lại có thể phong phú đến như vậy. Vậy mà không đi viết tiểu thuyết để tạo dựng tên tuổi mà lại làm một tiểu đội trưởng trong Trấn Linh Cục ư?
Vương Càn mở miệng nói:
- Được rồi, kêu ngươi đến không phải để nói cái này.
- Chúng ta đã tìm thấy kẻ muốn giết ngươi rồi!
Trần Thư lập tức hỏi:
- Hả? Ai?
Vương Càn trầm ngâm nói:
- Công ty Dược dịch Hạ Tinh của thành phố!
- Bọn họ là một công ty dược tề lớn ở thành phố Nam Giang. Ngươi có mâu thuẫn kinh doanh gì với bọn họ không?
Trần Thư làm ra vẻ hiểu rõ mọi chuyện, quả nhiên là bị công ty dược tề để mắt tới.
- Ta mở một quầy hàng rong ở chợ đen, điều này có lẽ đã gây ảnh hưởng đến bọn họ.
- Không thể nào, một gian hàng có thể ảnh hưởng gì đến bọn họ chứ?
- Ừm… Có lẽ do quy mô quầy hàng của ta hơi lớn chút.
- Ngươi đùa chắc. Một sạp hàng có thể lớn được chừng nào chứ.
Trần Thư nhớ lại một lúc rồi nói:
- Cũng chỉ là mười ngày bán ra hơn hai nghìn bình Đại Lực Dược Tề.
- Khụ… khụ…
Vương Càn đang uống nước thì bị sặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận