Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 590: Ta mong ngươi có thể… mạnh tay hơn

- Mẹ nó, có độc thật!
Lưu Tùng ôm bụng, lão ta cảm nhận được cơn đau dữ dội.
- Ta thấy có thể cho là món Hắc Thiết…
- Ùng ục ùng ục.
Chỉ trong chốc lát, tiếng bụng sôi đã vang lên như sấm vậy, tất cả người xem ở hiện trường đều nghe thấy tiếng đó.
- Hình như ta nghe thấy tiếng pháo à?
- Không hiểu thì hỏi thôi, có chỗ nào đánh trận à?
Mấy người đứng xem đều bắt đầu bàn luận, Từ Tinh Tinh và Tạ Tố Nam cũng quay ra nhìn nhau.
Bọn họ cùng nhìn về phía kẻ đầu sỏ, Trần Thư.
Thế nhưng khi nhìn thấy hắn, họ giật cả mình.
- Mẹ nó chứ, Trần Bì, ngươi đeo mặt nạ chống độc làm cái gì?
Trần Thư đã lôi chiếc mặt nạ chống độc ra từ lâu rồi, trong lòng liên tục cảm thán vì sự dũng cảm của Lưu Tùng.
Món này đến cả Phún Xạ Lão Binh Diệp Thanh chắc cũng chẳng dám ăn thử.
- Ta có dự cảm không lành.
- Ta cũng thấy thế.
Đúng lúc này, Lưu Tùng đang ở trên sân khấu mặt nhăn nhó, trán lão ta toát mồ hôi lạnh, tiếng bụng sôi cũng vang rầm cả.
- Ta cho là… Hắc Thiết… Hoàn Mỹ.
Khóe miệng của bốn vị giám khảo bên cạnh giật giật.
Thế này rồi mà còn cho điểm cao, nhà ngươi liều quá rồi đấy.
Rốt cuộc là Đỗ gia cho ngươi bao nhiêu tiền thế?
- Không ổn rồi, mẹ nó chứ.
Lưu Tùng tự dưng đứng lên, tiếng bụng lão ta sôi cứ vang lên ầm ầm.
- Nhà vệ sinh, nhà vệ sinh.
Lưu Tùng không nhịn nổi nữa rồi, lão ta xông luôn ra ngoài trường thi, chạy đến nhà vệ sinh công cộng ở nơi gần nhất.
Thế nhưng Lưu Tùng chạy được đến giữa đường thì đã có tiếng gì cứ lộp bộp lộp bộp.
Hàng ngàn khán giả ở đó mặt biến sắc, trong lòng họ đang dự đoán một kết quả gì đó rất đáng sợ.
- Không phải chứ…
Mọi người trợn tròn mắt lên, câm nín, con mẹ nó ngươi là giáo sư của đại học Linh Trù Lam Hải đấy.
- A!
Biểu cảm của Lưu Tùng trông thư thái hơn, lão ta như bỏ mặc mọi thứ, quên sạch sẽ về việc mình đang đứng trên đường.
- Con mẹ nó! Có phải là có khí độc đang tỏa ra không?
- Mau chạy đi, không thở nổi nữa rồi.
Khán giả ở đó loạn hết cả lên, họ đều hốt hoảng kinh khủng, để một mình Lưu Tùng ở lại trong cả khoảng không đó.
- Bán mặt nạ phòng độc đây! Số lượng có hạn! Ai đến trước được trước!
Trần Thư chớp chớp mắt, bắt đầu kế hoạch kiếm tiền của mình.
- Người anh em, bao tiền một cái thế?
- Cho ta một cái.
- Ta cũng lấy một cái, mau lên!
Mọi người đều đứng vây quanh, như là tìm được cứu tinh vậy.
Trần Thư cười, nói.
- Không lừa đảo gì cả đâu nhé, ba mươi vạn một chiếc.
- Con mẹ nó chứ, ngươi lừa đảo à?
Có khán giả hỏi.
- Không phải là do ngươi làm hết đó chứ? Chỉ vì muốn bán mặt nạ phòng độc thôi á?
- Hửm?
trần Thư nheo mắt lại, quay đầu lại nhìn, con mẹ sao ngươi biết nhiều thứ thế?
Hắn lắc đầu nói.
- Ngươi anh em, vật quý vì hiếm, cứ như một ly nước trong sa mạc vậy, nó có giá trị liên thành đấy.
Biểu cảm của hắn trông rất bình thản, quảng cáo sản phẩm của mình.
Cả đám người dần rời đi, bắt đầu chạy cứu lấy mạng thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận