Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1724: Hiện tại chúng ta không phải là đang ở lãnh địa sao?

Trần Thư nhìn lên không trung, Tử Nguyệt sớm đã biến mất không còn dấu vết.
Hắn cưỡi Cự hình Slime đi thẳng đến chỗ sâu nhất của [ Sào huyệt Ác Ma]. Quả nhiên cả sào huyệt trống trơn không còn bóng người.
Mặc dù gặp hung thú nhưng cũng chỉ là hoàng kim cấp nên nháy mắt đã bị Slime giết chết.
- Ta đúng là tiểu thiên tài trong giới tội phạm…
Trần Thư liếm môi, trong lòng trở nên phấn khởi.
Hai giờ sau…
- Mẹ kiếp! Lãnh địa của vương cấp lãnh chúa vậy mà có nhiều tư liệu như vậy! Quá là xa xỉ!
Trần Thư phủi tay nhìn về đống hỗn độn trong hang động, bốn phía lưu lại vết tích của thi thể ác ma đặc biệt tất cả đều là hoàng kim cấp. Hiện tại, đa số vương cấp hung thú đều đã xuất động chỉ để lại một đám già yếu.
Trần Thư trở thành ‘chiến thần Viện dưỡng lão’, là do bản thân hắn tự buff…
- Đi thôi!
Trần Thư ngồi trên con Slime, thong dong rời đi.
[Sào huyệt Ác Ma] linh khí nồng đậm, bên trong không biết có bao nhiêu thiên tài địa bảo nhưng có thể sánh bằng với không gian thì chắc phải nhiều lắm.
Đương nhiên không phải lúc nào cũng thuận lợi như vậy, có một con Vương cấp hung thú trông nhà.
Nếu bình thường trong tình huống này Trần Thư làm hết sức, có nguy hiểm thì hắn sẽ rút lui…
Mặc dù hành tung của Trần Thư đã bị bại lộ, nhưng bởi vì hung thú cấp cao ở quá xa, biết tin trở lại cũng cần có thời gian…
Hắn tiếp tục cướp sạch trong khi lão Kiều vẫn đang chiến đấu…
Một lúc lâu.
Trên chiến trường.
- Mẹ kiếp, người dơi chết tiệt này điên rồi sao?
Lão Kiều quát lên một tiếng, nét mặt có chút mệt mỏi. Đại chiến hồi lâu, mặc dù có sức chịu đựng của truyền kỳ khế ước linh nhưng vẫn không chịu nổi.
- Bảo vật của Bổn hoàng đều bị lão già ngươi lấy sạch rồi, chỉ có thể dùng mạng của ngươi để bù lại thôi!
Khí tức của Ác ma Bức Hoàng trở nên rối loạn, cũng bị thương không nhẹ nhưng vẫn không chịu buông tha. Sự phẫn nộ trong lòng nó đang dâng cao, càng nghĩ càng tức…
Vừa nghĩ đến Bản nguyên độc dịch đó mà tim nó như rỉ máu. Độc dịch đó tiêu tốn rất nhiều nguyên liệu hơn nữa còn dùng nọc độc của bản thân nó làm chất dẫn mới có thể luyện chế thành. Chỉ cần có thể uống thực lực của nó sẽ tăng cao, có thể ở sống yên ổn ở thế giới hỗn loạn này.
Nhưng hiện tại nghĩ đến độc dịch không còn, trong lòng thật sự tức giận…
Lão Kiều lắc đầu cũng không muốn nói chuyện, ba con thú hoàng này vốn dĩ mạng đã tận, bảo vật bị lấy đi chỉ là yếu tố phụ mà thôi.
Hai bên lại tiếp tục đánh nhau.
Sức chiến đấu của Thiên Sứ là mạnh nhất, chủ lực tuyệt đối, chống lại tam đại thú hoàng.
Nhưng hiện tại, khí tức của nó đang có chiều hướng giảm xuống.
Rõ ràng tác dụng của huyết dịch hắn uống lúc trước sắp biến mất rồi.
- Cũng tương đối rồi…
Trong lòng lão Kiều bình tĩnh, nhẹ nhàng thở ra nói:
- Ta đến nhà rồi, các ngươi còn muốn đuổi theo?
Hắn ta đã thoáng nhìn thấy Hắc Ám thành, vừa hay có một luồng khí tức khủng bố từ trong thành truyền ra!
Cuối cùng thì cũng không bõ công hắn ta kiên trì…
Bốn con khế ước linh bị thương lại mất một món chí bảo nhưng ít ra vẫn có kết quả tốt, có thể dẫn Kiều Na trở về cấp cứu rồi…
- A!
Ác ma Bức Hoàng hét lên một tiếng, sát ý trong mắt nồng đậm nói:
- Lão già kia, hôm nay ngươi phải chết, ai cũng không thể cứu ngươi!
- Ngươi chắc chưa?
Lão Kiều nhíu mày, vươn tay phải ra chỉ về phía xa.
Bức Hoàng giật mình quay đầu lại chỉ thấy hai đồng đội của mình đã cách xa vài trăm thước.
...
Trong lòng Bức Hoàng chấn động, không có một chút tình nghĩa gì thế?
- Bức Hoàng, có thể rút lui rồi.
Cự Ma thần Ba Đầu Sáu Tay ong ong nói:
- Không cần phải… liều mạng.
Hiện tại mục đích của chúng cũng đã đạt được, bốn con khế ước linh của lão Kiều đều bị thương nên phần lớn sức chiến đấu đã giảm xuống.
[Sào huyệt Ác ma ] đã đến lúc mở một cuộc xâm chiếm lớn!
Trong lòng Bức Hoàng tức giận cộng thêm không cam lòng nhưng chỉ có thể như vậy.
Hiện tại nếu bọn chúng toàn lực tấn công thì có thể chém giết đối phương nhưng chính bản thân chúng cũng phải trả giá đắt, ít nhất thì đã có hai thú hoàng ngã xuống.
Đây cũng chính là nguyên nhân hung thú lựa chọn từng bước xâm chiếm, mà không mở ra trận đại chiến sinh tử.
- Lão già kia, lần này ta tha cho ngươi lần sau ta sẽ đến lấy mạng ngươi!
Bức Hoàng lạnh lùng nói một câu, đôi cánh mở ra, xoay người định rời đi.
Lão Kiều thấy vậy, ngay lập tức nói lại:
- Con dơi nhỏ, tốt nhất tích trữ bảo vật đi, gia gia ngươi sẽ đến lấy tiếp!
Đã về đến nhà rồi, ta đường đường là truyền kỳ còn có thể bị con dơi nhỏ nhà ngươi doạ sao?
- Hừ!
Ánh mắt Bức Hoàng lạnh lùng áp chế cơn tức giận, chỉ liếc hắn ta một cái rồi biến mất không thấy.
- Cũng coi như kết thúc rồi…
Lão Kiều thở dài, sờ sờ bốn con khế ước linh, ánh mắt hiện lên chút đau lòng.
- Vất vả rồi, lão hỏa kê…
Bốn con khế ước linh thân thiết dựa vào lão, lắc lắc đầu.
Đối với truyền kỳ cấp mà nói, đã không cần phải lo về độ phục tùng của khế ước linh nữa rồi. Chủ nhân và khế ước linh đã cùng nhau trải qua nhiều lần sinh tử, trở thành một sự tồn tại không thể thiếu. Hắn ta cưỡi lôi thú, nháy mắt trở về Hắc Ám thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận