Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1041: Cuối cùng ta cũng đợi được ngày này (2)

Kỹ năng hỏa diễm được tung ra, đánh văng thân thể của Tiểu Hoàng.
Nhưng với lực sinh mệnh mạnh mẽ của Tiểu Hoàng, muốn đánh nó bị thương thì cũng còn lâu lắm.
Mà Hỏa Diễm Cự Nhân chưa chắc có thể chống đỡ được.
Được một lát sau, kỹ năng của Husky lại một lần nữa hoàn tất quá trình làm lạnh!
Lại một sự kết hợp giữa Thiên Hỏa Vẫn Thạch và Tử Vong Hỏa Trụ, điều này đã khiến cho khí thế của nó vô cùng mong manh.
Chưa đến nửa giờ sau, một sinh vật Hoàng Kim Cấp đã ngã xuống và bị thiêu cháy.
- Thành công rồi sao?
Sắc mặt của ba người A Lương rất khiếp sợ, không nghĩ tới lại dễ dàng như thế.
Husky dùng Trì Tục Mãnh Công đánh chồng lên, chỉ thấy nó càng đánh càng hăng, không hề có xu thế suy giảm nào.
- Đây có còn là chó không vậy?
Ba người quay đầu nhìn Husky đang gào thét, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Nhưng đúng vào lúc này, biển lửa lại một lần nữa cuồn cuộn dâng trào, dần dần ngưng tụ thành một Hỏa Diễm Cự Nhân nữa.
- Hả? Cẩn thận!
Trần Thư hét lớn một tiếng, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.
- Vẫn còn nữa sao?
Đám người A Lương hơi kinh sợ, nhưng sau đó đã chuẩn bị lên tinh thần chiến đấu.
Bọn họ chiến đấu cũng khá là dễ dàng, nhưng bốn đội kia đã kêu khổ không ngừng rồi.
Vì màn biểu hiện quá hoàn hảo của Trần Thư ở ba ải đầu khiến độ khó của ải thứ tư tăng vọt một khoảng lớn.
Đáng lẽ Hỏa Diễm Cự Nhân này chỉ tương đương với Hoàng Kim Hung Thú mà thôi, thế nhưng giờ nó đã đạt tới cấp Hoàng Kim Hung Thú biến dị luôn rồi.
Kể cả Clay hay mấy thiên tài khác đều đang vừa đánh vừa trốn, tính hình hoàn toàn bị đàn áp.
- Chết tiệt! Không phải vào di tích để lấy phần thưởng sao?
Một Khế Ước Linh của Clay đã bị trọng thương, chỉ có thể thu vào trong.
Hắn ta không nhịn được mà chửi ầm lên, tình thế này đã hoàn toàn khác xa so với dự tính của hắn ta rồi.

Khi bên trong di tích đang đấu chết đi sống lại thì bên ngoài cửa đã bị vây đầy người.
Số lượng Hoàng Kim Ngự Thú Sư đã lên tới hai con số, bọn họ đều đang chờ mong kết quả của di tích.
Ai nấy cũng đều muốn xem xem có ai có thể mang phần thưởng nghịch thiên ra hay không.
Vào lúc này, ngay cửa vào của Lam Tinh ở Địa Hỏa Bình Nguyên, một vị khách không mời mà tới!
- Phiền ngài trả tiền vé vào!
Một quân nhân trong đội ngũ đóng quân của Khắc La Châu tiến tới, theo quy tắc mà tiến hành thu vé vào cửa.
- Hả? Ngươi đòi tiền vé vào cửa của ta?
Nam nhân trung niên kia mặc trường bào màu đen, khí chất u buồn, ánh mắt kinh ngạc hỏi lại.
- Bất kể là ai cũng phải trả tiền vé vào cửa!
Vẻ mặt Quân Đồn Trú lạnh lùng, mở miệng quát lớn:
- Ngươi tưởng là ngươi cũng là tội phạm à?
Lúc này, Quân Đồn Trú đã mang vẻ mặt hằm hằm mà bao vây lại, chuẩn bị động thủ.
- Tội phạm? Là tội phạm Nam Giang hả?
Nam tử trung niên cũng không bận tâm lắm, chỉ lạnh mặt nói.
Ánh mắt Quân Đồn Trú không kiên nhẫn, quát:
- Bớt nói lời vô bổ đi, nộp phí vào cửa ra đây!
- Vậy ta trả bằng mạng người đi, được không?
Nam nhân trung niên vẫn điềm đạm nở nụ cười, không gian bên cạnh bỗng vỡ tan, đột nhiên xuất hiện một con cự long màu trắng.
Grao!
Bạch Sắc Cự long gầm lên một tiếng, cơn gió lốc dữ dội kéo đến tấn công về Quân Đồn Trú phía trước trong nháy mắt.
- Là Vương… Vương Cấp…
Một gã trong Quân Đồn Trú kinh hoàng, ảnh mắt sợ hãi, nhưng ngay giây sau đã bị giết chết.
Năm phút sau, đã có mấy trăm thi thể của Đồn Trú Quân chất đầy.
- Dám thu phí vào cửa của Cứu Thế Giáo Hội sao?
Nam nhân cười khinh một tiếng, nhấc chân đi vào Địa Hỏa Bình Nguyên.
- Cuối cùng ta cũng đã đợi được ngày này rồi!
Nam nhân trung niên cầm lấy tấm ảnh chụp, là hình ảnh của một chàng thanh niên với nụ cười tỏa nắng.
Trong ánh mắt nam nhân kia ngấn nước, hắn ta triệu hồi Bạch Sắc Cự Long ra, nhắm thẳng đến cửa vào của Hỏa Diễm Di Tích.
Mà hắn ta… cũng chính là Đại Chủ Giáo Vũ đã bị Trần Thư tra tấn tới điên…
Thời gian một ngày đã trôi qua.
Vũ cưỡi Bạch Sắc Cự Long đã tới lối vào của di tích.
- Vương Cấp…
Hàng trăm người đang hóng hớt thấy thế liền kinh sợ, lặng lẽ lùi ra một khoảng, sợ đối phương sẽ đột ngột ra tay.
Người cũng này chính là Vương Cấp đầu tiên đến đây.
- Chưa thấy người này bao giờ cả…
Mã Lạc của Green gia tộc nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ kiêng kị.
Đồng thời hắn ta cũng lấy ra thiết bị đặc biệt, gửi một tin nhắn về cho gia tộc.
- Hả?
Có vẻ như Vũ đã nhận ra điều gì đó nhưng cũng chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, không có hành động gì.
Địa Hỏa Bình Nguyên là một nơi không có ranh giới, các quốc gia khác có thể tới trợ giúp, Cứu Thế Giáo Hội cũng có thể. Đại khái thì hai bên cũng sẽ không xảy ra xung đột gì.
- Ta nhất định sẽ phân tán tro cốt của ngươi!
Vũ nắm chặt bức ảnh trong tay, ánh mắt đầy sát ý. Bởi vì Trần Thư mà phần lớn phân nhánh của Giáo Hội đã bị hủy, phần lớn vàng bạc của cải cũng đi tong, ngay cả bản thân hắn ta cũng mất đi một Khế Ước Linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận