Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 1839: Vậy ngươi nói đi mềm hay không mềm? (2)

Nhưng càng khiếp sợ nhất chính là…
Ở trên không, hai bóng ma to lớn đứng sừng sững, giống như chống cả đất trời.
Một trong hai là một hình người mặc chiến giáp màu đen, hai con ngươi đỏ tươi, tay phải cầm một cái trường thương màu đen, tay trái thì nâng một cái Bạch Cốt Thuẫn Bài.
Mà bóng ma dưới người hắn…
Là một hắc mã khí thế khủng bố, cũng là đôi mắt đỏ tươi, thỉnh thoảng truyền ra rít gào trầm trầm!
Hai bóng ma tỏa ra một khí tức tử vong đủ làm cho vạn vật sinh linh ở đây ngạt thở, không dám đến gần Hắc Châu đại lục.
Chính là hai Thú Hoàng đến từ Tử Vong Tế Đàn.
Bọn hắn cũng là Thú Hoàng duy nhất trong tế đàn, mặc dù số lượng cường giả mạnh nhất không nhiều bằng [ Long Uyên ] và [Sào huyệt Ác Ma], nhưng bất kỳ Sinh Vật Truyền Kỳ cùng cấp nào cũng đều phải kiêng dè bọn chúng.
Kỵ sĩ và hắc mã cùng nhau trưởng thành, cùng nhau đột phá đến Sinh Vật Truyền Kỳ, độ ăn ý không cần phải nói, sức chiến đấu càng khó mà tưởng tượng.
Đại lục hiện giờ, bị hai Thú Hoàng đến từ Tử Vong Tế Đàn này trấn giữ, chỉ huy quân đoàn Tử Vong xâm chiếm tứ phương!
Đối với Thú Hoàng mà nói, tranh đoạt lãnh địa Lam Tinh chỉ có hai mục đích.
Thứ nhất là muốn thu thập tài nguyên được loài người tích lũy trong nhiều năm qua, trang bị cho thế lực của mình.
Mục đích thứ hai, chính là muốn thu phục các Dị Không Gian ở khắp nơi!
Dị Không Gian chẳng những có thể cung cấp liên tục các binh chủng, hơn nữa tài nguyên bên trong cũng phong phú tột cùng.
Có thể nói, mỗi cái Dị Không Gian đều là điểm chiến lược mà các Thú Hoàng muốn chiếm giữ nhất, đặc biệt các cấp bậc cao.
Hai Thú Hoàng nguyên nhân xuất thế lúc trước cũng là muốn thu phục các Dị Không Gian bên trong Hắc Châu.
Nhưng cuối cùng loạn thế không xuất hiện, hai đại Thú Hoàng không thể rời khỏi Tử Vong Tế Đàn, hông có cơ hội thực hiện âm mưu này, bọn chúng lại không có khả năng như Long Uyên Hồn Long Hoàng, có thể vượt qua Không Gian Cấm Vụ xuyên qua các Dị Không Gian khác nhau.
Thời gian trôi qua, Tử Vong Tế Đàn đã nắm trọn Hắc Châu đại lục, thậm chí bắt đầu âm mưu xâm chiếm lãnh địa của Sa Hoàng, ví như Bắc Linh Thất Quốc…
- Hắc Châu đại lục sao thất thủ nhanh như vậy…
Trần Thư nhìn phía trước, nói:
- Trên thời sự không đưa tin.
Hắn vốn cho rằng Liên Minh Tự Do sẽ là thế lực đầu tiên sụp đổ, vậy mà Hắc Châu đã bị chiếm đóng nhanh hơn một bước…
- Có thể là Hắc Châu đại lục vốn là một nơi hỗn loạn…
Đại lực quay đầu nhìn về hắn, nói:
- Từng bộ lạc nằm rải rác, cho đến tận bây giờ cũng không có một thế lực hay lực lượng chính thống nào.
...
Khóe miệng Trần Thư giật giật một cái, trong lòng không khỏi đến nghĩ đến một câu nói:
- Ta vốn là đống đổ nát và không còn gì để sụp đổ nữa…
Bây giờ, vì sự rút lui của những bộ lạc mạnh nhất ở đại lục, sinh vật ở Tử Vong Tế Đàn mượn việc này trốn thoát, đến lãnh địa Lam Tinh.
- thận một chút…
Trần Thư thu hồi Khế Ước Linh còn lại, chỉ cần Không Gian Thỏ hắn đã đặt chân đến đại lục.
- Chúng ta có bị phát hiện không?
Đại lực nhìn phía bốn phí, đâu đâu cũng lờ mờ những luồng khí đen, khiến người ta hít thở không thông, cả người có chút khó chịu, các Phổ Thông Sinh Linh đều sẽ bị áp chế bằng khí tức tử vong.
Trần Thư chắc chắn nói:
- Không cần lo lắng, Sinh Vật Truyền Kỳ không có khả năng quan sát toàn bộ đại lục…
Cho dù là có thể, đó cũng là đại kỹ năng, chỉ có thể dùng trong phạm vi thời gian nhất định, không thể một mực duy trì.
- Móa nó, thật lớn…
Đại lực nhìn về phía kỵ sĩ đang cưỡi hắc mã ở xa xa, trong lòng khó tránh sợ hãi.
- Sao vậy, ngươi mắc chứng sợ hãi vật to lớn?
Trần Thư hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy Đại Lực phản ứng như thế.
Gật mạnh đầu một cái, nói:
- Có chút.
Không trách hắn sẽ sợ, mà là bóng ma trước mắt thật sự là quá lớn!
Bọn hắn bây giờ chỉ đứng ở phần rìa của đại lục, mà bóng ma bên trên lại ở trên bầu trời trong trung tâm lục địa, nhưng nhìn vào vẫn thấy vô cùng to lớn, có thể biết nó có kích thước khủng bố thế nào.
Trần Thư vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:
- Dần dần sẽ học được cách thích ứng, ta hồi trước cũng có triệu chứng giống như ngươi.
- Ngươi cũng bị sợ hãi vật to lớn?
Đại Lực nghi vấn, mở miệng hỏi:
- Nhưng sao ta thấy trên mặt ngươi chỉ có sự hưng phấn…
- Mài cái này ta không sợ, trong mắt ta nó còn chưa đủ to!
- Vậy ngươi sợ cái gì?
Trần Thư lên cằm, nói nghiêm túc:
- Quá ngu ngốc.
-??
Đại Lực trầm mặc, nói tiếp:
- Bệnh tình của ngươi hình như có chút nặng…
- Đúng vậy.
- Đúng cái rắm! Làm gì có chứng sợ hãi nào như vậy?
Đại Lực làm ra động tác khinh bỉ, nhưng nhờ Trần Thư pha trò như vậy mà nỗi sợ hãi trong lòng hắn ta tiêu tán không ít.
Hai người thận trọng đi trong Hắc Châu đại lục, không nóng lòng tới gần trung tâm đại lục, quyết định xem xét tình huống trước rồi tính.
Nửa giờ sau.
Hai người tới trung tâm đại lục, trải rộng khắp nơi đây là đầm lầy và rừng rậm, có đủ loại rắn rết kiến chuột, cho dù là lúc thời bình, nơi này cũng không phải là một nơi thích hợp để sinh sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận