Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 909: Sự trở lại của tên đê tiện

Ngay khi Băng Tuyết Hổ Vương ngã xuống, mỗi một con hung thú đều cảm ứng được, chúng đều cực kỳ bi thương.
Grao!
Vô số hung thú ngửa mặt lên trời mà gầm thét như đang thương tiếc cho một Quân Vương đã ra đi.
Nhưng không lâu sau, các hung thú đã bị lãnh chúa của mình mạnh mẽ cắt đứt.
- Đừng gào nữa! Chạy mau!
Các Lãnh Chúa đều lộ vẻ bàng hoàng và sợ hãi, chúng lập tức ra lệnh cho con dân của mình chạy đi!
Sinh vật có thể giết chết Quân Vương sao có thể là sinh vật bình thường chứ? Nếu giờ không chạy, có lẽ bọn chúng cũng chẳng bao giờ chạy được nữa!
Ầm ầm ầm!
Trong lúc nhất thời, vô số hung thú điên cuồng chạy tới Không Gian Thông Đạo.
Đám hung thú vốn đến đây để tiếp viện cũng lập tức quay đầy chạy đi.
Bây giờ đã không còn Quân Vương nữa, tất cả Lãnh Chúa đã hoàn toàn được tự do!
Một giờ sau…
Ngồi trên đỉnh đầu Tiểu Hoàng, Trần Thư liên tục vuốt ve thân thể của Băng Tuyết Cự Hổ.
- Thế mà ta lại có thể giết được một con Quân Vương…
Hắn tự lẩm bẩm, mãi vẫn chưa rời khỏi trạng thái hưng phấn.
Đến tận lúc này, hắn vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Lúc này, Tạ Tố Nam ở bên cạnh cũng dần dần phản ứng lại, kéo túi phân trên người mình xuống.
Hắn vừa mở mắt thì đã nhìn thấy Băng Tuyết Hổ Vương nằm bên cạnh. Tạ Tố Nam biến sắc, run rẩy mà chỉ Trần Thư hỏi.
- Ngươi làm thịt nó thật rồi à?
- Ta cũng đã nói rồi, nắm vững trong tay, có hiểu hay không?
Trần Thư vừa thấy lão Tạ khiếp sợ như vậy, hắn lập tức ổn định trở lại, thu lại vẻ hưng phấn vừa rồi.
- Móa, là Quân Vương thật này!
Tạ Tố Nam nhích lại gần, không ngừng lấy mặt cà lên trên thân thể của Hổ Vương rồi cười ngốc nghếch.
- Hổ Vương… Hắc hắc… Hổ Vương của ta…
- Con mẹ nó, đây chính xác là một tên biến thái luôn ấy.
Khoé miệng Trần Thư giật giật, hắn rùng cả mình.
Một giây sau đó, Slime đi thẳng về phía Không Gian Thông Đạo, chuẩn bị về trước đã rồi tính sau.
Thời gian bảy ngày trôi qua rất nhanh.
Ở ngay gần nơi mà Trần Thư chiến đấu với Băng Tuyết Hổ Vương.
Không Gian Cấm Vụ cuồn cuộn rồi biến mất như thuỷ triều vậy.
Ở vị trí của Cấm Vụ lúc trước, không có sinh vật nào sinh sống được cả thế nhưng lại có rất nhiều bộ xương khổng lồ ở đó, to ít nhất mười mét, trông nó cứ như một con Cự Hổ đang ngửa đầu lên trời gào thét vậy.
- Grao grao.
Một đám hung thú bị tách đàn ở gần đó đã nghe thấy động tĩnh, ánh mắt chúng tự dưng trở nên rất điên cuồng, chúng xông đến với tộc độ cực nhanh rồi nuốt trọn cả bộ xương cốt đó.
Bắc Ngự Chi Thành.
Có rất nhiều người đứng trên tường thành, họ đều là những người trẻ tuổi đến phương Bắc để rèn luyện.
- Các vị, số lượng hung thú bây giờ đã giảm đi rất nhiều rồi. Điều này cũng báo hiệu cho việc thời gian ba tháng rèn luyện của các ngươi đã kết thúc rồi.
Phó đoàn trưởng Chu Uyên đứng trên không trung, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhưng trong ánh mắt hắn ta thì lại đầy vẻ tán thưởng.
- Trong thời gian ba tháng, ta đã được thấy biểu hiện xuất sắc của mọi người. Sau này sẽ cần mọi người phải đứng ra.
Các vị thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị tham gia Thi Đấu Ngự Thú Toàn Quốc thôi.
Mọi người đang ở trên tường thành đều quay ra nhìn nhau, cuối cùng họ cùng cúi người trước quân biên phòng ở phía trước.
Hoàn cảnh ở biên giới rất cực khổ, cho dù là mùa xuân thì tuyết vẫn bay khắp trời. Chỉ ba tháng thôi cũng khiến bọn họ phải chịu dạy vò đủ rồi.
Đương nhiên là họ rất sùng bái quân biên phòng phải sống mười năm như một.
Chu Uyên nhìn tất cả mọi người thật kỹ rồi nở một nụ cười tươi rói, hắn ta nói.
- Giải tán đi.
Mọi người đều lần lượt rời khỏi nơi đó, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về lại trong thành phố.
Chu Uyên cũng chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng đúng lúc này, mắt hắn ta nheo lại, nhìn về phía đất nước.
Một con Băng Điểu bay đến với tốc độ cực nhanh.
- Hửm?
Chu Uyên hơi giật mình, nhưng ngay sau đó, hắn ta lại cười rất tươi.
Người vừa đến ấy chính là người quen của hắn ta, Liễu Phong.
Băng Điểu kêu lên một tiếng rồi đáp xuống phía trước mặt Chu Uyên.
Chu Uyên khẽ cưỡi, nói.
- Liễu Man Tử, không ở đó làm giáo sư đại học của ngươi đi, đến biên giới làm gì?
- Ta thấy hơi lo.
Sự lo lắng hiện lên trong ánh mắt Liễu Phong, hắn ta nói.
- Ba tháng rồi mà học sinh của ta vẫn chưa quay về.
- Ngươi đang nói Trần Bì đúng không?
Chu Uyên cười, nói.
- Đứa trẻ này thực lực xuất chúng, lúc trước giết được liên tục hai con Bạch Ngân Lãnh Chúa thì có chuyện gì được?
- Ngươi không hiểu ý ta rồi, ta không lo cho hắn.
Trông Liễu Phong rất nghiêm túc, nói.
- Ta lo cho hàng vạn thiên tài ở Bắc Ngự Chi Thành.
- ???
Khóe miệng Chu Uyên giật giật, hắn ta nói.
- Không đến mức đấy đâu, ta thấy thằng nhóc này cũng ngoan mà.
- Ngoan á?
Trông biểu cảm của Liễu Phong rất kỳ lạ.
- Tên nhóc này ở chỗ nào thì trong một tháng, chắc chắn nơi đó sẽ xảy ra chuyện. Hắn đã ở biên giới ba tháng rồi, ta không nên lo sao?
- Nếu không phải do bận bịu quá, không dứt ra được thì ta đã đến từ hai tháng trước rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận