Thần Cấp Lựa chọn Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội

Chương 173: Tình cảnh có chút ngượng ngùng (1)

Phụ trách: Vô Tà Team
- Hứa Tiểu Vũ, Hoả Diễm Điểu của ngươi khi thi triển kỹ năng Hỏa Cầu Thuật, rõ ràng có thể tạm thời không sử dụng, tìm một cơ hội khác rồi, nhưng ngươi lại muốn nhổ ra, hoàn toàn lãng phí kĩ năng!
- Trần Thư, ngươi… ừm…. Slime của ngươi xấu quá!
- ...
- Vậy ta đi?
Thẩm Vô Song chỉ ra chỗ còn thiếu xót trong kỹ năng chiến đấu của mỗi người.
Trừ đám người Trần Thư miễn cưỡng có thể khiến hắn ta vừa ý ra, những người khác giống như một đống cứt ấy.
Tuy lời của Thẩm Vô Song khó nghe, nhưng học sinh đều ngoan ngoãn ghi nhớ trong lòng.
- Được rồi! Hôm nay đến đây thôi, buổi tối tự do ôn tập các môn văn hoá!
Không giống với các lớp khác, lớp đặc huấn lấy môn Ngự Thú làm môn chính, môn văn hoá chỉ cần buổi tối tự ôn tập.
Mọi người dần dần rời khỏi Ngự Thú Quán.
Ba người Trần Thư đụng vai đụng lưng, người này cười còn bỉ ổi hơn người kia.
Tâm trạng Trần Thư lúc này không thể nào tốt hơn, không những có thể chứng minh thực lực của Slime, còn đạt được kỹ năng chuyên môn nữa.
Mà phần thưởng của vị trí thứ nhất chắc chắn sẽ không tệ.
Với tư cách là niềm hy vọng của Giang Nam Nhị Trung, trường sẽ lấy ra khoản tiền lớn để bồi dưỡng cho lớp đặc huấn.
……
Tạ Tố Nam mở miệng nói:
- Trần Bì, ta nói ngươi đã ở trong trường lâu như vậy rồi, gần đây có gì ngon không?
Hai người lần đầu đến Nhị Trung, không biết rõ xung quanh trường học.
Vẻ mặt Trần Thư hào sảng mà nói:
- Chắc chắn là phải có đồ ăn đặc sắc rồi. Đợi chút, ta mời các ngươi ăn!
Nói rồi, hắn gấp gáp chạy về phía nhà vệ sinh…
Hai người Tạ Tố Nam chỉ có thể đứng tại chỗ chờ đợi, trong mắt đầy sự nghi vấn.
Lúc lâu sau, Tạ Tố Nam mới nói:
- Tiểu Tinh, chắc hắn không định lấy cho chúng ta… đặc sản gì đó chứ?
Từ Tinh Tinh giật mình, có một chút sợ hãi, hắn nói:
- Nếu như là một người bình thường, chắc chắn là đi vệ sinh, nhưng là Trần Bì thì ta cũng không biết chắc được…
Đương nhiên là Trần Thư không phải đến nhà vệ sinh để lấy đặc sản, sao hắn có thể không nghiêm túc vậy cơ chứ?
Hắn đến một buồng vệ sinh, lấy sách kỹ năng chuyên môn vừa được hệ thống thưởng ra.
Thuỵ Mộng Sát: Sau khi chủ động sử dụng, Slime có thể chiến đấu trong trạng thái ngủ, sẽ không vì trạng thái tiêu cực nào mà tỉnh giấc, duy trì trong khoảng thời gian nhất định!
Thần sắc Trần Thư vui vẻ, hắn vỗ quyển sách một cái, Slime lập tức lĩnh ngộ được một kỹ năng chuyên môn chủ động.
Hiệu quả khác cũng không quá nổi bật, nhưng Trần Thư lại có thể lĩnh ngộ được thứ xuất sắc nhất trong đó.
Tác dụng thứ nhất đến từ hai thiên phú của Slime, Thị Thuỵ (lúc ngủ có thêm một lớp phòng ngự) cùng Hậu Giáp (bị động tăng cường phòng ngự, lúc ngủ tăng hiệu quả lên gấp 3 lần)
Nếu kết hợp với Thuỵ Mộng Sát, lực phòng ngự của Slime sẽ tăng thêm đáng kể.
Mà tác dụng thứ hai là không tỉnh lại trong lúc ngủ, điều này có nghĩa là trong lúc chiến đấu Slime sẽ không sợ đau đớn, không có sợ hãi.
Nếu sau này lĩnh ngộ được thiên phú liên quan đến giấc ngủ thì thực lực sẽ tăng thêm một bậc.
Trần Thư vui vẻ đi ra nhà vệ sinh, trên đường đi đều nở nụ cười rất bỉ ổi.
Hắn đã tưởng tượng được cảnh Slime vừa ngáy vừa đánh nhau điên cuồng rồi.
- Không đúng! Nụ cười này không đúng tí nào!
Tạ Tố Nam vừa nhìn thấy Trần Thư cười, theo bản năng mà lùi về sau một bước.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tay Trần Thư để sau lưng, càng liên tưởng đến món “đặc sản” trong tay hắn.
Mặt Từ Tinh Tinh cũng cảnh giác, đánh giá Trần Thư.
- Điên rồi à?
Khóe môi Trần Thư giật giật, sao ánh mắt của hai người này cứ như đang nhìn một tên tâm thần vậy?
Tạ Tố Nam dè dặt hỏi:
- Trên tay người không có cứt đúng không?
- Không có gì hết, làm sao thế?
Vẻ mặt Trần Thư nghi hoặc mà mở hai tay ra.
Thấy thế, hai người mới thở phào.
- Như thần kinh ấy, đi thôi, đưa các ngươi đi ăn đặc sản cao cấp!
Hai người Tạ Tố Nam ngac nhiên:
- Cao cấp?
10 phút sau, ba người đến con phố ăn vặt ở gần trường.
- Đây là cao cấp mà người nói?
Nhìn thấy sạp lẩu một người đơn sơ trước mắt, hai người rơi vào trầm tư.
- Mấy người hiểu cái gì, ăn uống cao cấp lúc nào cũng chỉ cần trang trí đơn giản!
Trần Thư thuần thục lấy đồ mặn đồ nhạt, vừa chơi điện thoại vừa chờ đợi đồ ăn ngon.
Hai mắt Tạ Tố Nam liếc nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy người bàn bên.
Hắn nhỏ tiếng nói:
- Này, mấy người xem người kia, ngày nóng nực như này mà còn đội mũ, mặc áo bông, lại còn là màu hồng nữa chứ.
- Ta cược, người đó không phải bị điên thì là tội phạm bị truy nã, ngươi tin không?
Từ Tinh Tinh lắc đầu:
- Ta không tin!
Trần Thư nói:
- Ngươi tưởng tội phạm bị ngu à, ai lại đi mặc nổi bật như thế, rõ ràng là làm lộ bản thân, có thể xem đây là một hành vi nghệ thuật đi.
- Chẳng thể nào bay ra khỏi thế giới ngập sắc hoa…
Tiếng chuông điện thoại của Trần Thư đột nhiên reo lên.
- Vương Càn?
Lông mày hắn nhướng lên, nghe điện thoại.
- Alo, Vương thúc.
- Tiểu Trần, hôm qua ngươi nói có hai tên tội phạm bị truy nã, chúng ta đã bắt được một người rồi, người còn lại vẫn đang chạy trốn, ngươi nên cẩn thận một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận